Chương 28: Mưa gió mịt mù

Vu Cát hấp ta hấp tấp giơ cờ phướn trong tay lên, đông phất phất, rồi tây vẫy vẫy.

Vu Cát quay đầu qua cười nói: "Mẹ ngươi…"

"Đừng lải nhải nữa!" A Đẩu phát điên gào rống.

"Ừm ừm" Vu Cát quay đầu sang, nói với Triệu Vân: "Chút nữa chiếc thuyền này không sợ đụng"

"…"

Triệu Vân giữ thật chặt tay lái, đem thuyền chuyển sang hướng khác. Hỏi: "Cái gì?!"

Vu Cát nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Kim cương chú"

Trên mặt sông phía xa có một vật không biết là gì nhảy ra khỏi nước, giống như giao long dưới đáy sâu, lộ ra sống lưng đen nhánh, chỉ chợt hiện rồi lẩn mất.

"Nó là cái gì?" A Đẩu thắc mắc: "Trò xiếc ngươi làm ra hả?"

Vu Cát hiếu kỳ nhìn một cái, cười đáp: "Đâu phải, tự nó ra đó chứ"

Vật giữa sông kia chính là một con hắc long!

Hắc long lượn một vòng, nhảy khỏi mặt nước, A Đẩu há hốc miệng, ngây người nhìn con rồng kia, trong nháy mắt rời nước, quanh người sóng gió thét gào, trên thuyền chiến phía xa, mũi tên bay tới bị gió thổi văng, giống như có một vòng bảo hộ vô hình, bao phủ chiếc đại thuyền chở chân long thiên tử này.

Hắc long cao giọng gầm thét, mặt sông nổi sét, sóng dữ cuồn cuộn, phút chốc lòng sông sóng gió mãnh liệt, Quan Phượng đỡ Tôn Lượng ra ngoài, dõi mắt nhìn lên bầu trời, dược hiệu của Tôn Lượng đã qua, sợ đến biến sắc nói: "Sao lại trở trời rồi?"

A Đẩu quay đầu nhìn Tôn Lượng, giữa hai người không có hiềm khích, lúc này lại muốn bắt cóc hắn về Ích Châu, sinh lòng áy náy, đưa tay đỡ hắn, nói: "Hắc long này, ta cũng không biết ở đâu ra. Giang Đông các ngươi có từng nghe chưa?"

Tôn Lượng ngẩng đầu nhìn trời, nghi hoặc nói: "Hắc long gì?"

A Đẩu nói: "Ngươi không thấy à?" Lấy tay chỉ con giao long khổng lồ lượn vòng gầm thét trên bầu trời, lại hỏi Quan Phượng, Quan Phượng cũng mờ mịt lắc đầu.

A Đẩu thấy Triệu Vân và Ách thị đều ngẩng đầu nhìn, vội hỏi: "Ách ba, sư phụ, các ngươi có thấy con rồng đó không?"

Ách ba nhảy xuống mạn thuyền, đi lên boong, gật gật đầu, sẵn tiện nhéo nhéo lỗ tai A Đẩu.

"Thấy được!" Triệu Vân lắc đầu cười nói: "Trời giáng linh vật giúp ngươi, đủ thấy ngươi là người chân đạp thất tinh, lần này về nhà nhất định hữu kinh vô hiểm"

Vu Cát niệm chú xong, cười nói: "Đây là linh vật đã trụ lại giữa Trường Giang vào thời kỳ Tiên Tần, truyền thuyết kể rằng chỉ có nhân tài chí quý, chí phú, chí dũng, chí cương mới có thể nhìn thấy"

"Chí phú?" Khóe miệng A Đẩu khẽ giật giật, nói: "Ta là chí phú, sư phụ là chí dũng sao?"

Triệu Vân nhịn không được cười nói: "Ngủ trên mười vạn lượng hoàng kim, ngươi không chí phú thì còn ai chí phú nữa?"

Vấn đề của A Đẩu vẫn chưa được giải đáp thì Vu Cát đã vung cờ phướn, giọng trẻ con thanh thúy quát: "Cứng như bàn thạch, nghiêm tựa Hoàng Sơn, kim cương bao phủ, gió nổi mây phun, đi!"

Đại thuyền ầm một tiếng bùng nổ ra kim quang rực rỡ, dưới sự khu động đạo thuật của Vu Cát nổi lên sắc màu kim loại!

Con hắc long lượn vòng trên bầu trời kia dường như nhận được cảm ứng, mình rồng uốn lượn, chuyển qua đầu rồng, ngâm dài một tiếng, phun ra một ngụm hắc khí lên cánh buồm.

Khí vừa xuất khẩu, tức khắc hình thành nên cơn lốc không ai cản nổi, trào dâng sóng dữ ngất trời, thổi đại thuyền rời khỏi mặt nước, bay vào đám thuyền chiến ở phía xa!

"Mau quay về khoang thuyền!" Triệu Vân quát, kiệt lực nắm chặt bánh lái, mưa gió mịt mù, mây đen dầy đặc, con sóng cuốn thành một bức tường khổng lồ gào thét, nâng đại thuyền đâm ngang lao dọc.

"Sư phụ_____!" A Đẩu gọi.

Triệu Vân đạp vững một chân lên mũi thuyền, sừng sững như chiến thần vĩnh viễn không bị đánh bại, thanh âm của y phá mở sóng dữ gầm thét và cuồng phong rít gào, vang vọng dưới vòm trời.

"Thao ngô ca hề phi tê giáp, xa thác cốc hề đoản binh tiếp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!