Nơi nào có thể nhìn thấy Thần Châu, trên lầu Bắc Cố, đâu đâu cũng là danh lam thắng cảnh. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đại sự quốc gia hưng vong?
Không biết, đã quá lâu rồi.
Dòng Trường Giang vô tận cuồn cuộn hảy về hướng đông.
Nhớ tới năm đó khi Tôn Quyền còn trẻ, đã dẫn dắt thiên quân vạn mã chiếm cứ Đông Nam, kiên trì kháng chiến, chưa từng cúi đầu và khuất phục trước địch nhân. thiên hạ anh hùng mấy ai xứng làm địch thủ của Tôn Quyền?
Chỉ có Tào Tháo và Lưu Bị mà thôi.
Khó trách Tào Tháo từng bảo: sinh con phải như Tôn Trọng Mưu.(1)
———- Tân Khí Tật
Tuy nói Gia Cát Lượng dùng thủ đoạn gian xảo này, an bài Triệu Vân đến bên cạnh mình, khiến người ta rất là phiền não, nhưng được gặp lại Triệu Tử Long, chung quy A Đẩu vẫn cảm thấy vui sướng và thỏa mãn không nói nên lời.
Sương mù trong lòng đã sớm được xua tan, hắn đứng bên mạn thuyền một hồi, bèn xoay người đi vào trong.
Vốn muốn cùng Ách thị tán gẫu, ai ngờ lại thấy Triệu Vân đang ở trong phòng Ách thị, hai người đều cầm bút mực, khoanh tròn cái gì đó trên tờ giấy.
Trên tờ giấy đó dùng một nét bút đơn giản vẽ ra địa hình, dòng sông quanh co, núi đồi chằng chịt, nhưng tử tế nhìn lại thì chính là bản đồ địa hình của một vùng bình nguyên, trong đó sông ngòi đan xen ngang dọc, vô số hồ nước điểm xuyết cho bức vẽ.
Triệu Vân trầm ngâm nửa ngày, bút mực chấm xuống, nói:
"Ta phân một ngàn cung binh chiếm đỉnh núi này"
Ách thị loạt xoạt vài bút, Triệu Vân hiểu ý, cười nói:
"Phóng hỏa công núi, nếu ta là đang dụ địch thì sao?"
Ách thị dựng thẳng một ngón tay, cắt ngang tại một nơi khác, Triệu Vân ngẫm nghĩ, nói:
"Ngươi đơn độc trăm người, chống đỡ ba ngàn cánh tả phe ta, làm sao có thể vượt qua nơi này?"
Ách thị chỉ chỉ vào mình, Triệu Vân cười cho qua chuyện, nói:
"Ta cũng có thể chống lại cả trăm, này coi như không tính"
Ách thị không kiên trì nữa, A Đẩu thấy vậy hiếu kỳ, xen miệng vào: Đây là cái gì?
Triệu Vân buông bút, cười nói: Ngô Quận
Đầu A Đẩu đầy hắc tuyến, nói:
"Ngươi muốn đánh Ngô Quận hả? Đánh Kiến Nghiệp? Chúng ta là đi sứ mà, sao ngươi lại muốn tiến đánh địa bàn của Tôn Quyền?"
Triệu Vân nói:
"Sớm muộn cũng có một ngày phải đánh thôi, lo trước tính sau, bất quá chỉ tán gẫu vài câu với lão đệ Trầm Kích, làm sao để tiêu diệt quân Giang Đông càng nhanh càng chuẩn"
Nói tới hành quân bố trận là Triệu Vân liền tràn đầy tự tin, chọn người đô thành dễ như ăn cơm bữa, A Đẩu không biết phải lựa lời thế nào, nói:
"Vậy trong các ngươi ai thắng?"
Triệu Vân đánh giá:
"Trầm Kích lão đệ hiểm chiêu chốn chốn, trước sau như một. Hiện chưa phân thắng bại, mai sau nếu có cơ hôi, sư phụ cũng muốn…" Nói chưa dứt, bên ngoài khoang thuyền chợt vang lên tiếng kèn hiệu, Triệu Vân đứng dậy, dùng sức xoa bả vai A Đẩu, xoa đến người sau kêu ngao ngao, Triệu Vân cười nói:
"Rốt cuộc cũng đến Kiến Nghiệp rồi! Mau thay y phục!" Bèn bước nhanh ra ngoài khoang thuyền, quát:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!