Chương 13: Lộ nhân giai tri

A Đẩu móc ra cái diện cụ bạc mà trăm cay nghìn đắng mới làm được, đeo lên cho Ách thị, tấm tắc nói: "Tay nghề thật sự chưa được khéo lắm, xem ta tốt với ngươi chưa"

Ách thị thờ ơ liếc nhìn tay A Đẩu một cái.

A Đẩu vội ngượng ngùng giấu cái tay đầy vết thương ra sau lưng, cười nói: "Đương nhiên, bộ dạng ngươi vốn cũng đã…"

A Đẩu ngắm nhìn Ách thị hồi lâu, chỉ cảm thấy thật khó mà coi hắn như một gã thị vệ bình thường được; hắn khác hẳn so với những người A Đẩu quen biết, gương mặt anh tuấn mà thon gầy kia, mang theo một cổ khí chất sơn lâm, hoặc là mãnh thú như liệp báo, diều hâu ngủ đông.

Hàng mày hắn thô dày mà đen sậm, đôi môi khúc chiết kiên ngạnh, khác biệt so với khí chất nam tử vĩ ngạn quen thuộc, bao dung hết thảy của Triệu Vân.

Dường như Ách thị được sinh ra là để cướp đoạt, giết chóc và phá hủy, chẳng khác nào một con mãnh thú phục trong bóng tối.

A Đẩu lại nhìn hồi lâu, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Thật con mẹ nó đẹp trai"

Ách thị đứng lên đi vào gian trong, A Đẩu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười to nói: "Ngươi đỏ mặt kìa! Không phải vừa nãy ngươi đỏ mặt đó chứ!"

Đang muốn đuổi theo trêu chọc một trận thì chợt có người gõ cửa.

A Đẩu làm cái vẻ mặt quỷ treo cổ*. [*xem hình minh họa bên dưới]

Sau khi vào Ích Châu, Triệu Vân bề bộn sự vụ quân chính, hơn nữa đại chiến vừa ngừng; người dạy Khương Duy, Lưu Thiện luyện võ mỗi ngày đã được bàn bạc xong, đổi thành Mã Siêu. Triệu Vân thỉnh thoảng vẫn tới kiểm tra, miễn cho A Đẩu lười biếng trốn tập.

Niên kỷ Mã Siêu chỉ mới ngoài hai mươi, gặp phải hai tên thái tử đảng, trong đó lại có một con tiểu quỷ, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng, sợ dạy không tận trách. Bản thân sư phụ mới có võ công dũng mãnh, nhưng bản lĩnh dạy đệ tử chỉ thường thường bậc trung, A Đẩu nhìn vào trong mắt, liền châm chọc không thôi. Cứ khoái gây hấn chọc ghẹo, có một dạo quan hệ sư đồ căng thẳng tới nỗi Lưu Thiện muốn khích Ách thị xuất mã, dùng một ngón tay đè chết Mã Siêu.

Chiếu theo đạo lý của Triệu Vân, truyền đạo thụ nghiệp tức là sư; đừng nói niên kỷ so với ngươi lớn hơn, cho dù nhỏ hơn ngươi, nhưng chỉ cần dạy ngươi thì đã là sư phụ ngươi rồi, A Đẩu đành phẫn nộ đi ra mở cửa. Cửa vừa mở liền không hòa nhã nói: "Cái gì, giờ Dậu rồi mà còn bắt ta đi khiêng gạch hả?"

Mã Siêu quan sát A Đẩu vài lần, nói: "Đi theo ta"

A Đẩu hết cách, đành theo Mã Siêu xuyên qua hành lang, Mã Siêu lại nói: "Chỉnh sửa y quan lại, ở đó cười ngu cái gì"

Trong lòng A Đẩu thầm đáp lại một câu "Liên quan cái rắm gì tới ngươi", theo Mã Siêu đi vào đại thính trong phủ, Mã Siêu chấp tay nói: "Tiểu chủ công đã thỉnh đến" Rồi lui sang một bên.

A Đẩu lười biếng liếc vào phòng, thấy mấy người Gia Cát Lượng, Triệu Vân, Pháp Chính đang vây quanh một thiếu niên như quần sao nâng nguyệt, thiếu niên kia xấp xỉ tuổi mình, môi hồng răng trắng, giữa mi mục mang theo phong độ của người trí thức.

Triệu Vân nói: "Đây chính là đồ nhi ta Công Tự, Công Tự qua đây" Ngoắc tay với Lưu Thiện, đồng thời chỉ chỉ khóe miệng, A Đẩu hiểu ý lập tức chùi nước miếng bên khóe miệng, chậm rì rì lết qua.

Gia Cát Lượng nói: "Hai người các ngươi đều là con cháu thế gia, xưng huynh gọi đệ là được"

Thiếu niên kia cũng chẳng câu thúc gì, lúc chắp tay cũng rất ra dáng, y hệ một văn sĩ trẻ tuổi, nói: "Nếu vậy, Tư Mã Chiêu kiến quá hiền huynh"

A Đẩu vừa thấy thiếu niên ôn nhu như nữ tử này, lập tức có cảm giác mình đã trở thành một vĩ trượng phu, liền nhiệt tình nói: "Hiền huynh Lưu Thiện, tự Công Tự, chào ngu đệ"

Xưng hô "Ngu đệ" vừa thốt, thiếu niên kia sững sờ tại chỗ, biểu tình của mọi người trên phòng cũng thê thảm không đỡ nổi.

A Đẩu hồi thần, nói: "Ngươi tên gì?"

"Tư Mã Chiêu…"

"…"

Tên ẻo lã này vậy mà chính là thái tổ khai quốc triều Tấn tương lai Tư Mã Chiêu, kẻ công hãm Thành Đô, giam lỏng mình ở Lạc Dương, còn tứ phong "An Lạc công" sao? A Đẩu vô ý thức sờ bội kiếm bên hông, nhưng lại sờ vào khoảng không, bèn quay đầu khắp nơi tìm các món thần khí như ghế gãy, gạch đá…Ý niệm duy nhất trong đầu chính là dù có liều mạng máu tươi năm bước cũng phải tự tay đánh chết tên này ngay tại chỗ!

Đương nhiên, có Triệu Vân Gia Cát Lượng ở đây, ý tưởng này sẽ chỉ là si tâm vọng tưởng, không thể trở thành hiện thực.

Cả nhà Tư Mã Chiêu là vọng tộc Hà Nội, đều là danh sĩ Xuyên Trung cùng thời với Pháp Chính, có giao tình mấy đời; cứ mỗi dịp cuối năm cả nhà sẽ mang lễ vật nhập Xuyên, trao đổi tin tức với tộc Pháp thị, năm nay lại có thêm thứ tử: Tư Mã Chiêu cùng đi theo đoàn xe.

Khoản nợ giữa ba phương thế lực Tào Tháo và Lưu Bị, Tôn Quyền còn chưa tính xong, lúc này có phái sứ giả đến cũng chỉ dư thừa, là Tôn Tào kháng Lưu, hay Tào Lưu diệt Tôn? Hay là liên minh Ngô Thục đã được kí kết từ lâu sau trận chiến Xích Bích?

Hết thảy thế cục vẫn chưa sáng tỏ, gia tộc Tư Mã được phái đi, lễ đội lấy quan hệ cá nhân làm mục đích, không thể nghi ngờ chính là một cú đột phá cực hảo. Tuổi tác Tư Mã Chiêu còn nhỏ hơn Lưu Thiện, nhưng cách ăn nói, suy nghĩ lại nho nhã hữu lễ, rất có phong phạm đệ tử thế gia, sau khi tới Thành Đô, hẳn sẽ được các sĩ tộc yêu thích bội phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!