Trên boong thuyền tướng có một người quỳ, dường như là tù binh phe địch, binh sĩ xung quanh tản ra, ánh mắt nhìn Quan Vũ đều mang vẻ sợ hãi. Lúc này, Quan Vân Trường nổi giận đùng đùng, thế nhưng đối tượng bị quát mắng không phải tên hàng tướng kia, mà là Lưu Thiện. Quan Vũ vốn giành đại thắng, giam cầm được tướng phe địch Vu Cấm, trong lúc đắc chí thì chợt thấy Lưu Thiện lên thuyền, cho rằng Gia Cát Lượng phái hắn tới, bèn nảy sinh vài phần bất mãn.
Ai ngờ Lưu Thiện không hề nhắc tới chiến tích của Quan Vũ, chưa được mấy câu đã nói đến Điêu Thiền, Quan Vũ cực kỳ không muốn nhắc tới chuyện này, tấn công Phàn Thành chỉ vì một người nữ tử? Chuyện này mà đồn ra ngoài, Quan Vân Trường nhất định sẽ mất hết mặt mũi, tức khắc không hỏi nguyên do, bắt ép A Đẩu quay về bên cạnh Triệu Tử Long, đương nhiên A Đẩu không chịu đi.
Nói qua nói lại, ngữ khí nặng dần. Hai thúc chất bắt đầu cãi vả ầm ĩ trước mặt Vu Cấm, thị vệ Ách ba và chúng thân binh.
"…Chiến trường hung hiểm, ngươi nghĩ là trò đùa chắc! Nếu có chút sơ suất, ngày nào đó bảo ta làm sao ăn nói với mẫu thân ngươi dưới cửu tuyền!" Quan Vũ không chút lưu tình, phẫn nộ nói: "Trở về! Chuẩn bị thuyền! Lập tức đưa tiểu chủ công về Giang Lăng!"
A Đẩu và Quan Vũ tranh cãi đến trán nổi gân xanh, nói: "Hung hiểm hung hiểm, các người cũng chỉ biết kêu ta trốn sau lưng! Không phải đống bùn cũng bị các người giẫm thành đống bùn! Vừa rời thành sư phụ đã nói nếu bị bắt thì không cần phản kháng, đợi y tới cứu, ta…"
"Người hãy nghe ta nói! Nhị thúc!" A Đẩu nói: "Điêu Thiền là Tào Tháo phái tới, Giang Đông và Lạc Dương đã sớm cấu kết…"
Mặt mày Quan Vũ vốn đỏ, bởi vì nổi giận mà sắc mặt càng trướng đến đỏ rực, không thèm nghe, chỉ nói: "Ngươi trở về hay không?!" Lại nói: "Còn nhìn cái gì! Kéo xuống giết đi!" Câu sau là dành cho Vu Cấm.
A Đẩu hét lớn: "Không thể giết Vu Cấm!"
"Tướng ở bên ngoài! Quân mệnh có thể bất tuân! Về Giang Lăng!" Quan Vũ quát.
"Không về!" A Đẩu đáp như đinh đóng cột: "Người không chịu nghe ta nói hết, ta sẽ không về! Dìm chết bảy đội quân của Vu Cấm bất quá chỉ là dựa vào thiên thời, hiện giờ Nam Quận…"
"Câm miệng!" Quan Vũ giận không kềm được, hung hăng rống lớn.
Nháy mắt Ách thị vô thanh vô tức tiến lên một bước, dùng thân thể chắn trước Lưu Thiện, đồng thời giơ bàn tay đẩy ngang.
Trung khí của Quan Vũ vốn vang dội, bất tri bất giác vận lên chân khí nội gia, rồng hống công vừa chấn, liền chấn đến binh sĩ xung quanh trước mắt tối đen, Vu Cấm bị trói trên mặt đất, đứng mũi chịu sào, tức khắp miệng phun tiên huyết ngã thẳng lên boong thuyền.
Nhưng vào khoảnh khắc Ách thị giơ tay, trong lòng bàn tay lại sinh ra một cổ nhu lực, hóa giải khí tập của Quan Vũ.
Quan Vũ đang giật mình vì bản thân không biết chừng mực, sợ đả thương Lưu Thiện, thì Ách thị đã nghiêng người thối lui, nhường ra A Đẩu mặt mày mù mịt.
Quan Vũ nheo đôi mắt phượng, đánh giá vị khách không mời mà đến này, từ khi hắn và A Đẩu lên thuyền đến bây giờ, mình cư nhiên hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người này.
Chỉ thấy Ách thị cúi đầu, đứng một bên, hai cánh tay lười biếng khoanh trước ngực, toàn thân bố y xám đen, bên hông giắt một thanh đoản đao, dưới chân mang một đôi guốc gỗ.
Đấu lạp của hắn đè xuống cực thấp, che hết cả khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm thon gầy, nước mưa ồ ạt từ trên đấu lạp lăn xuống, nhỏ bên mắt cá chân trần trụi của hắn, bọt bắn tung tóe.
Cơn tức của Quan Vũ giảm dần, nói: "Ngươi là ai? Tại sao lén lén lút lút, che đầu giấu mặt, không nói lời nào?"
A Đẩu bực tức nói: "Hắn là Điêu…Là bằng hữu của ta, một đường hộ tống ta tới đây, hắn bị câm, trên mặt có thương tích, nên ta bảo hắn đội đấu lạp"
Quan Vũ gật gật đầu, vuốt râu nói: "Thì ra là vậy, đại trượng phu bất luận xuất xứ, bất luận thương tật; Vân Trường mạo phạm rồi, hoàn thỉnh tráng sĩ thứ tội"
Ách thị vẫn thờ ơ, A Đẩu thấy giọng điệu của Quan Vũ đã hơi hòa hoãn, bèn nhân cơ hội nói: "Nhị thúc người khỏi tốn công đuổi ta đi nữa, đi rồi cũng quay lại à"
Quan Vũ lạnh lùng nói: "Bỏ đi, ngươi cứ ở lại thuyền, xem nhị thúc làm sao tóm tên Bàng Đức kia"
Ngụ ý chính là, hoàn toàn không chút lo lắng về nguy cơ mà A Đẩu cảnh báo.
Thuyền nhỏ đông như kiến, tản mác bên cạnh thuyền chiến, binh sĩ trên thuyền ba năm người làm thành một đội, chống khiên gỗ, chèo về phía đội phòng tuyến cuối cùng của Phàn Thành.
A Đẩu đứng ở mạn tây của chủ thuyền, đưa mắt nhìn nước sông cuồn cuộn, oán hận: "Mẹ đã chết mẹ đã chết, người nào cũng đem nàng ra ép ta…"
Ách thị vươn một tay ra đặt lên vai A Đẩu, A Đẩu quay đầu lại nói: "Ngay cả Tào Tháo còn nói với Hạ Hầu Uyên rằng, kẻ làm tướng cũng cần có lúc khiếp sợ, không thể cứ khăng khăng ra vẻ gan dạ hung ác được, bằng không sau cùng sẽ bại trận. Nếu đổi thành sư phụ mang binh, tuyệt đối sẽ không thờ ơ trước ý kiến của người khác"
Ách thị chậm rãi gật đầu, giống như vô cùng tán đồng lời nói của A Đẩu.
Trong lúc suy tư, trên mặt nước lại có một chiếc thuyền lá nhỏ tiến đến, trên thuyền treo lá cờ đề một chữ "Lục" rõ rệt. A Đẩu vội nói: "Nguy rồi! Sứ giả Đông Ngô tới!"
"Hắn mang theo thư của Lục Tốn, muốn đưa cho nhị thúc ta, làm sao bây giờ?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!