Ngồi vào một quán cafe bên cạnh bệnh viện, Tuệ Mộc chống cằm vừa suy nghĩ về Hải Hà, vừa suy nghĩ về Liêu Dinh. Nếu như Liêu Dinh biết hết về những việc Trình Hoài Minh đã làm với Hải Hà, liệu Liêu Dinh có điên lên rồi giết Trình Hoài Minh không nhỉ?
Trong khi cô đang suy nghĩ bâng quơ thì Ngạn Thụ Khôn bước đến, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ngụy Phu nhân, cô làm tôi tò mò về việc cô sắp nói đấy.
- Anh đến rồi à? Ngồi xuống đi.
Ngạn Thụ Khôn cũng từ từ ngồi xuống, hôm trước anh không hề chú đến Tuệ Mộc quá nhiều, nhưng hôm nay... Ngạn Thụ Khôn phải công nhận, cô thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến động lòng người.
Thảo nào cái tên Wine kia lại vui vẻ và còn bất chấp bảo vệ cô như vậy.
- Ngạn Thụ Khôn, những lời tôi sắp nói đây có lẽ sẽ khiến anh khó chịu. Nhưng mà... Tôi đang nghi ngờ em gái Ngạn Duệ Hi của anh vẫn chưa chết.
Ngạn Thụ Khôn có chút cứng đờ, sau đó nở một nụ cười nhẹ, nói.
- Tôi biết, chỉ là do tôi vô dụng nên mãi vẫn không tìm được em ấy.
- Ngạn Thụ Khôn, em gái anh mất tích năm bao nhiêu tuổi?
- Tiểu Hi ra nước ngoài từ lúc con bé năm tuổi. Sau khi con bé lên tám thì bị bắt cóc và mất tích.
Tuệ Mộc gật đầu, dữ liệu này thật ta rất trùng hợp. Cô cũng chỉ tra ra những dữ liệu của Hải Hà từ sau khi cô ấy tám tuổi mà thôi.
Còn trước đó, hoàn toàn không thấy gì cả.
- Trên người của em gái anh, còn gì đặc biệt hay không?
- Có, là một chiếc nhẫn đồ chơi với màu sắc sặc sỡ, con bé rất thích nó, nên từ bé đến lớn luôn mang theo bên mình.
Tuệ Mộc lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, cô chậm chạp mở ra, rồi đẩy đến trước mặt của Ngạn Thụ Khôn. Nhẹ nhàng hỏi.
- Là cái này đúng không?
Ngạn Thụ Khôn nhìn thấy tín vật của em gái liền có chút kích động đứng dậy, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Tuệ Mộc.
Cô cũng chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười.
- Cái này là của một cô em gái, sau khi phẫu thuật xong thì bác sĩ giao lại cho tôi. Tôi cũng có cảm giác cô ấy không phải con gái ruột của người đàn ông kia, nên đã cho người điều tra... Về những dữ kiện thì rất phù hợp với em gái anh.
- Vậy... Con bé đang ở đâu?
- Tôi sẽ đưa anh đi gặp cô ấy. Nhưng mà...
Nhìn Tuệ Mộc ngập ngừng như vậy, Ngạn Thụ Khôn càng lo lắng. Cuối cùng, cô quyết định kể lại những gì đã xảy ra với Hải Hà cho Ngạn Thụ Khôn biết, kể cả việc cô ấy bị chính người đàn ông nuôi nấng mình mười bảy năm hãm hiếp cũng kể ra hết. Sắc mặt của Ngạn Thụ Khôn bắt đầu đỏ lên do tức giận.
Anh phẫn nộ đập bàn một cái, nói.
- Ông ta còn không bằng cầm thú! Tôi tuyệt đối sẽ không tha mạng cho Trình Hoài Minh!
- Ngạn Thụ Khôn... Phía sau anh, còn có ai không?
- Có.
Có lẽ nguyên tắc sống của Ngạn Thụ Khôn rất đơn giản, Tuệ Mộc giúp anh ta tìm được em gái mình, thì những gì Ngạn Thụ Khôn biết đều đem kể lại cho Tuệ Mộc nghe. Sau khi nghe Ngạn Thụ Khôn nói xong thì cô cũng đưa anh ta đến phòng bệnh của Hải Hà.
Ngạn Thụ Khôn không bước vào đó mà cứ đứng bên ngoài nhìn vào, đứa em gái nhỏ của hắn năm nào bây giờ đã lớn rồi, cũng đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đến động lòng người, gương mặt vốn dĩ tràn đầy sắc xuân lại biến thành một gương mặt tái nhợt không còn sức sống.
Đứng bên ngoài, Ngạn Thụ Khôn siết chặt nắm đấm, ánh mắt căm phẫn lầm bầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!