Sau khi nhận được địa chỉ, Liêu Dinh liền lập tức sang đó. Bước vào một căn phòng màu trắng tinh, trên chiếc giường là một cô gái với gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt, trên tay còn có kim đâm vào.
Nhưng giọt nước biển được truyền vào cơ thể của Trình Hải Hà lại giống như một con dao đâm vào tim của Liêu Dinh. Anh thật sự đáng chết, nếu như anh không trốn chạy sang nước ngoài, nếu như anh dám đối mặt với sự thật thì người con gái anh yêu đã không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Liêu Dinh ngồi bên cạnh giường của Hải Hà, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, từ từ đặt lên trán, khó khăn lên tiếng.
- A
-Anh xin lỗi, là lỗi của anh... Anh không nên rời bỏ em, anh cũng không nên trốn chạy như vậy. Anh xin lỗi... Hải Hà, anh xin lỗi...
Buổi tối hôm đó, Liêu Dinh nhắn cho Tuệ Mộc báo lại rằng cô không cần vào đây với Hải Hà vì ở đây cả có Liêu Dinh rồi. Lúc đầu Tuệ Mộc có chút lo lắng, nhưng sau đó lại thôi.
Dù sao thì có Liêu Dinh chắc Hải Hà cũng không gặp chuyện gì đâu, nên cô cũng yên tâm ở nhà với Ngụy Long Thần.
[..................]
Buổi sáng hôm sau, Ngụy Long Thần buổi sớm này có một cuộc họp ở nghị viện nên anh đã đi từ sớm. Còn Tuệ Mộc vẫn đang ở nhà, bây giờ An Di vẫn ở bệnh viện, Hải Hà cũng ở bệnh viện, Quý Vạn Phong và Ngọc Tuyết ở nước ngoài, Tề An khó khăn lắm mới gạt khỏi Châu Bội Bội trong tâm trí của cậu ta, thì lại bị Jenny lôi đi ra Italy.
Tuệ Mộc ngồi suy nghĩ một hồi liền lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ xấu ra khỏi đầu.
Hoàng Ảnh từ bên ngoài đi vào.
- Phu nhân, đây là những gì cô cần.
- Cảm ơn cậu Hoàng Ảnh. À đúng rồi, cậu có thể cử thêm vài người đến bệnh viện của Hải Hà trông chừng cô ấy giúp tôi được không?
- Phu nhân, cô cứ yên tâm.
An Di tiểu thư, Trình tiểu thư và gia đình của phu nhân tôi đều đã cho người bảo vệ chặt chẽ hết rồi.
- Cảm ơn cậu.
Sau đó Hoàng Ảnh liền nhanh chóng rời khỏi. Tuệ Mộc cầm một tập tài liệu lên, mở ra xem. Bên trong có đầy đủ những gì cô yêu cầu, chỉ có điều... Thời gian mà Trình phu nhân sinh Trình Hải Hà lại không nhìn thấy, chưa hết... Những gì Hoàng Ảnh tra ra cũng chỉ là khi cô ấy được tám tuổi.
Còn trước lúc đó, dường như cô ấy không hề tồn tại vậy đó. Tuệ Mộc nhíu mày... Không lẽ những gì cô suy đoán là đúng?
Tuệ Mộc gấp gáp lấy điện thoại, gọi vào số máy của Châu Bội Bội.
- [Alo, Châu Bội Bội nghe... Ai vậy?]
- Châu Bội Bội, là tôi... Cô gái ở dưới nhà của Tề An.
- [Ách... Mẹ nó, con bà nó... Những gì của anh Thụ Khôn tôi đều cho cô rồi mà?]
- Không có gì, tôi muốn xin số điện thoại của Ngạn Thụ Khôn thôi.
- [Hả? Nhưng cô lấy làm gì?]
- Có chút việc.
- [Được, tôi gửi cho cô... À... Ừm... Việc đó... ]
- Tề An không sao rồi. Cô yên tâm.
- [Ừm]
Sau khi Tuệ Mộc đang định nói rõ việc hôm đó thì Châu Bội Bội đã tắt máy, cô nhìn điện thoại một cái liền mỉm cười, lúc này... Tuệ Mộc nhìn lại tập tài liệu, rồi nhìn lại một chiếc hộp trên bàn.
Đây là chiếc nhẫn mà Trình Hải Hà luôn nắm trong chặt trong tay, sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì bác sĩ mới giao lại cho Tuệ Mộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!