#86
Tuệ Mộc ngồi ở văn phòng của Ngụy Long Thần tầm nửa tiếng, bây giờ đã gần mười một giờ rồi mà anh vẫn còn đang họp sao? Chẳng lẽ ở Tập đoàn có chuyện gì nhỉ? Bất chợt, Tuệ Mộc lại gọi cậu trai lúc nảy.
Chàng trai lúc nảy là thư kí duy nhất của Ngụy Long Thần, cậu ta tên Mã Tư Thái.
- Phu nhân, có việc gì căn dặn ạ?
- Không có gì. Nhưng mà, anh ấy họp bao lâu rồi?
- Từ khi Chủ Tịch đến văn phòng cho đến bây giờ ạ.
Tuệ Mộc có chút kinh ngạc, sau đó liền bảo Mã Tư Thái đưa cô đến phòng họp. Khi Tuệ Mộc đứng trước cửa phòng họp thì cô cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ bên trong truyền ra, bất chợt... Tuệ Mộc đưa tay lên gõ cửa.
Ở trong phòng, không khí cực kì căng thẳng, nhiều người còn không dám thở mạnh, còn Ngụy Long Thần... Gương mặt vô cảm ngồi ở vị trí Chủ Tịch nhíu mày, sau khi anh nghe tiếng gõ cửa thì sát khí càng tăng lên. Sau đó, Tuệ Mộc hé cửa đi vào.
Các vị cổ đông hay chủ quản nhìn cô bằng cặp mắt kì lạ, Tuệ Mộc chỉ mỉm cười. Sau đó nhìn về phía anh, lạnh giọng nói.
- Ngụy Long Thần, anh ra đây cho em!
Ngụy Long Thần nhếch môi cười nhẹ, sau đó liền nói.
- Tan họp.
Anh liền nhanh chóng bước ra ngoài mặc kệ những gương mặt đang kinh ngạc muốn chết. Một Tổng Tài kiêm Tổng Thống cao cao tại thượng chỉ cần nghe một câu liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Quả nhiên là kiếp thê nô mà.
Còn Ngụy Long Thần sau khi anh lon ton đi theo cô từ phòng họp ra tận văn phòng của mình, anh liền bảo Mã Tư Thái ra ngoài, bản thân liền ôm lấy Tuệ Mộc, nhẹ nhàng nói.
- Sao em lại ở đây?
Còn không gọi cho anh nữa.
- Ngụy Long Thần, anh đúng là tên hắc ám đó, anh họp cái quỷ gì mà lâu thế?
- Bà xã, em chờ anh bao lâu rồi?
- Hừm... Cũng nửa tiếng rồi.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền xót xa, từ trước đến giờ cho dù anh bắt ai nhờ thì cũng sẽ không bao giờ để Tuệ Mộc chờ đợi, bản thân anh chờ cô suốt sáu năm, anh biết cảm giác chờ đợi rất bứt rứt, rất khó chịu.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giở giọng trách móc.
- Sao lại không gọi cho anh?
- Ai mà biết anh họp lâu như vậy chứ.
Cô liền bĩu môi, Ngụy Long Thần phì cười sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên môi bà xã đại nhân của mình một cái, liền nói.
- Sau này sẽ không như vậy nữa.
Sẽ không để bà xã của anh phải chờ nữa.
Tuệ Mộc mỉm cười, sau đó cô kéo anh ngồi vào chiếc ghế sofa, luôn miệng nói.
- Anh nói xem họp lâu như vậy chắc cũng đói rồi. Nào, đến đây ăn cơm thôi.
Ngụy Long Thần vòng tay choàng lấy eo của cô, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô đầy tà mị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!