Sau khi Ngụy Long Thần đã chuẩn bị nước tắm xong thì Tuệ Mộc liền được anh bế rồi đặt vào bồn tắm. Hơ, ở bệnh viện mấy ngày rồi cô mới biết phòng bệnh của mình còn có bồn tắm đấy, bất chợt Tuệ Mộc lại nghĩ đến Hà Mễ Hiên.
Bàn tay của Ngụy Long Thần đang chà lưng cho cô liền bị cô nắm lại.
- Ngụy Long Thần... Anh.... Anh có thể từ bỏ quyền nuôi con được không?
- Em đang nói vớ vẩn cái gì vậy?
Tuệ Mộc trầm mặt, giọng nói cho chút lo sợ nói.
- Em nuôi Tiểu Viêm và Tiểu Di đã sáu năm... Em cũng rất thương Long Ân. Nhưng nếu bắt em từ bỏ một trong ba đứa... Em làm không được!
- Mộc Mộc, em nói điên nói khùng cái gì vậy?
Ai bắt em từ bỏ ba đứa nhỏ chứ?
- Chẳng phải... Hà Mễ Hiên đang mang thai con của anh sao?
Lúc này đầu của Ngụy Long Thần sắp bốc khói rồi, cái cô vợ của Cổ Nhậm cũng đúng là biết đùa giỡn người ta, mà nhắc mới nhớ... Kể từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ anh còn chưa giải thích về việc này, nên cô hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Bất chợt Ngụy Long Thần hôn nhẹ lên trán của cô, nói.
- Hà Mễ Hiên là vợ của Cổ Nhậm, con của cô ấy cũng là của Cổ Nhậm. Lần trước là cô ấy đùa thôi.
Tuệ Mộc giật mình, anh đang nói cái gì vậy? Đứa bé trong bụng của Hà Mễ Hiên là của Cổ Nhậm? Nhưng tại sao Hà Mễ Hiên lại nói như vậy... Chẳng lẽ chỉ đơn giản là đùa thôi sao?
Ngụy Long Thần đang định cúi xuống hôn lấy cô thì bị Tuệ Mộc đẩy ra, bất chợt... Ngụy Long Thần đen mặt, nâng cằm của cô lên, nhíu mày nói.
- Em nhìn thấy?
- Ơ... Em... Em...
- Ha... Mộc Mộc, em giỏi lắm. Đã nhìn thấy rồi mà còn giấu anh, xem ra hôm nay anh không dạy dỗ em. Em sẽ không ngoan ngoãn.!
Tuệ Mộc giật mình, ôi mẹ nó... Cô quên mất bây giờ cô đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Ngụy Long Thần, Tuệ Mộc chỉ nuốt một ngụm khí lạnh, lấy tay che chắn cơ thể.
Nhưng rất nhanh sau đó Ngụy Long Thần đã đè cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, rồi tà mị nói.
- Em nói xem... Chúng ta có nên ôn lại chuyện cũ một chút không?
- Ôn... Ôn cái gì quái gì cơ?
Ngụy Long Thần gian manh biến thái đưa lưỡi liếm nhẹ lên cổ của cô, khiến Tuệ Mộc run người rồi Ư lên một tiếng.
Anh liền nhanh chóng dùng bàn tay hư hỏng của mình đặt đến nơi nhấp nhô kia.
- Ôn về chuyện... Làm sao để sinh ba đứa nhỏ. Em nói xem... Có thú vị không?
- Ưm... Ngụy Long Thần, không được... Em là bệnh nhân đó!
Ngụy Long Thần hung hăng hôn lấy môi của cô, đúng là cô đang là bệnh nhân, nhưng bệnh nhân này cần được bác sĩ tiêm thuốc. Tuệ Mộc có chút khó thở, cái tên này thật sự muốn làm ngay tại đây sao?
Lúc Tuệ Mộc định há miệng ra để thở thì Ngụy Long Thần lập tức bon chen lưỡi vào bên trong, gian manh đùa giỡn với chiếc lưỡi rụt rè của cô.
Tuệ Mộc hô hấp khó khăn liền vùng vẫy trong nước, bất chợt nơi vùng đồi núi nhấp nhô cô cảm nhận được anh đang chơi đùa liền há miệng thở dốc.
- Ngụy... Ư... Đừng mà...
- Đừng? Chậc chậc... Anh không có ý định dừng đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!