Chương 32: (Vô Đề)

Nghe Long Ân hỏi như vậy Tuệ Mộc cũng không trả lời cô chỉ dịu dàng xoa đầu con trai mình. Yêu sao? Từ trước đến bây giờ cô vẫn giữ trong lòng một câu hỏi rằng

"Liệu Ngụy Long Thần thật lòng yêu cô không? Hoặc là... Cô có thật là yêu anh hay không?", câu hỏi đó đã quanh đi quẩn lại rất nhiều năm trong đầu cô, nhưng đến tận bây giờ... Tuệ Mộc vẫn chưa có câu trả lời cho riêng mình. Liêu Dinh ngồi phía đối diện thấy được ánh mắt của phức tạp của cô liền mỉm cười, thì ra anh ta luôn là kẻ thất bại.

Cuối cùng thì người con gái nào anh ta cảm mến, đều không bao giờ thuộc về anh ta, nếu như Tuệ Mộc và Liêu Dinh không thể thành đôi, thì anh ta cũng nên bảo vệ cô gái này.

Vì cô xứng đáng được hạnh phúc.

- Tuệ Mộc, vậy thì tôi về trước, nếu có gì thì gọi cho tôi. Em nên thuê thêm vệ sĩ đi, Hoàng Phủ Đan Kiều không đơn giản đâu.

Tuệ Mộc gật gật đầu, sau đó cô tiễn Liêu Dinh ra về. Cô để Long Ân và Định Viêm đi vào phòng làm việc của mình, hai đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chơi đùa với nhau, nhưng lại không quá ồn ào để cho cô tập trung làm việc.

Tuệ Mộc đang phác họa lại bản thiết kế theo yêu cầu của Ngụy Long Thần, nhưng chưa để cô vẽ được bao lâu thì Phó Tổng Chế Tác đã gọi đến.

- Alo? Phó Tổng Cung, có việc gì sao?

- [Mộc Mộc, hiện tại cô có rảnh không? Ngụy tiên sinh nói là muốn gặp cô... Để đề thêm nhiều yêu cầu khác.]

- Hiện tại sao?

- [Đúng vậy, cô nhanh lên đến nhà hàng Mộc Mộc]

- Được rồi.

Tuệ Mộc nhướn mày, mẹ nó chứ Ngụy Long Thần... Nhà hàng Mộc Mộc lại là cái quỷ gì nữa đây? Còn nữa, yêu cầu cái quái gì mà lắm thế. Cũng chỉ là thiết kế cái nhà thôi mà, làm gì mà lố thế không biết.

Hừ!

- Mẹ... Mẹ định đi đâu vậy?

- Định Viêm, con gọi điện cho ông chú An của con đi. Bảo chú ấy đến đây trông tụi con, mẹ có việc phải ra ngoài.

Long Ân nhìn mẹ mình đang chuẩn bị thay đồ, lúc nảy mẹ chỉ ăn mặc đơn giản là chiếc váy dài màu trắng thôi. Ấy thế mà bây giờ mẹ lại thay đổi thành chiếc áo trễ vai và cả chiếc váy công sở ngắn nữa? Hơ... Không lẽ mẹ định đi hẹn hò sao?

Đợi sau khi Tuệ Mộc đi khỏi nhà thì Long Ân mới kéo kéo Định Viêm lại.

- Em trai, mẹ đi làm thường ăn mặc như vậy sao?

- Đúng a, đó là đồ đi làm của mẹ nha. Mẹ xinh đẹp như thế, phải khoe cho người ta thấy chứ.

Long Ân bắt đầu nóng lòng, mẹ xinh đẹp như vậy lại còn tài giỏi như vậy. Vậy thì ông cha già của mình chết chắc rồi còn gì nữa? Long Ân lấy điện thoại nhắn tin cho Cổ Nhậm cái gì đó, rất nhanh Cổ Nhậm đã đáp lại. Bây giờ Long Ân mới yên tâm ngồi chờ ở sofa.

Tuy Long Ân cũng không ưa gì Ngụy Long Thần, nhưng dù sao cũng là cha ruột, dù muốn dù không cậu nhóc vẫn mong mẹ quay về với cha... Chỉ có điều... Long Ân nhìn sang Định Viêm, hơ hơ... Đứa em trai đầy căm phẫn này thì có lẽ hơi mệt đây.

[...........................]

Tuệ Mộc rất nhanh đã đến điểm hẹn, Phó tổng Cung cũng có nói Ngụy Long Thần còn dẫn theo ai đó, trong lòng Tuệ Mộc từ sớm đã nghĩ là Tần Nhược Ái, nhưng khi cô đi đến điểm hẹn thì không phải Tần Nhược Ái mà là một chàng trai ngoại quốc khác.

Lúc này Tuệ Mộc kinh ngạc rồi mỉm cười ngọt ngào nhìn chàng trai đó, nói.

- Kiwer! Sao anh lại ở đây?

- Ôi, nàng thơ của tôi. Sao em laik ở đây?

Lúc này, ngay cả Ngụy Long Thần còn kinh ngạc nhìn, Kiwer là kẻ có chút quái dị rất ít khi tiếp xúc với người lạ, nhưng anh ta được xem là thiên tài của giới thiết kế thời gian, Ngụy Long Thần gọi Kiwer đến là đề nhắm số đo của cô đề chuẩn bị váy cưới.

Ấy thế mà anh còn chưa kịp giới thiệu gì cả thì Kiwer đã ôm Tuệ Mộc rồi.

Lúc này, trong đầu Ngụy Long Thần bắt đầu bùng nổ như núi lửa. Cái quái gì là nàng thơ cơ chứ? Mẹ nó! Ôm ôm cái gì! Mau buông ra cho ông!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!