Chương 106: Khiêm-kiều là ngủ chứ không phải ngủ

Sau khi đưa Thẩm Vân Kiều rời khỏi Thẩm gia, trên chiếc xe của Trịnh Khiêm, anh có chút lo lắng nhìn người con gái bên cạnh mình, chốc chốc lại cười vui vẻ, nhưng chốc chốc lại có chút buồn bã đến ảo não, anh đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay của cô.

Sau đó lên tiếng.

- Em định đi đâu?

- Em cũng chưa biết hay anh cứ đưa em đến khách sạn nào đó trước đi.

Trịnh Khiêm đột nhiên im lặng một hồi, sau đó liền lên tiếng đề nghị.

- Nếu không ngại hay về nhà anh ở trước, sau đó tính tiếp?

- Nhà anh?

- Đúng vậy, nhà anh ở nội thành cũng chỉ có anh ở.

Thẩm Vân Kiều bất giác cười một tiếng, rồi gật đầu chấp nhận. Sau khi đi vào nhà, cô có chút kinh ngạc với diện tích, tuy không quá lớn nhưng mà cũng không phải quá nhỏ đâu nha, nhìn xung quanh một chút, cách bày trí và thiết kế cũng rất tốt.

Ngay cả cô cũng không thể ngờ đến Trịnh Khiêm lại có một căn nhà lớn thế này nha.

- Đây là quà sinh nhật cũng xem như quà tạ lỗi của Tuệ Mộc tiểu thư, vì năm đó cô ấy đi không báo một tiếng, làm anh bị tiên sinh trách oan.

- Oa, thì ra là thiết kế của Mộc Mộc, quả nhiên là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới có khác.

Trịnh Khiêm giúp Thẩm Vân Kiều lấy vali từ xe ra, có chút ôn nhu nói.

- Nhà này có ba phòng, anh ở một phòng, còn một phòng anh dùng làm nhà kho. Bây giờ chỉ còn một phòng, em ở tạm nhé?

- Trịnh Tiểu Khiêm, anh đứng đắn như vậy sao?

Em muốn ngủ cùng anh.

Trịnh Khiêm cười cười, sau đó đưa tay xoa xoa đầu của Thẩm Vân Kiều, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Anh không đứng đắn như em nghĩ đâu, nên từng có khiêu khích anh. Nếu không...

Thẩm Vân Kiều có chút hư hỏng bám dính lấy cơ thể của anh, đôi tay nhỏ nhắn còn sờ sờ trên gương mặt điển trai của anh, không chỉ vậy ý chỉ ham muốn còn chủ động liếm liếm môi, làm cho huyết khí của anh bắt đầu sôi sục, hận không thể đem cô gái này hung hăng làm chết mà.

- Nếu không thì thế nào?

- Nếu không anh sẽ đem em đánh đến to bụng. Ngoan, về phòng đi rồi anh mang em đi ăn.

Thẩm Vân Kiều bĩu môi, nhưng vẫn không có ý rời khỏi anh, cô dương đôi mắt long lanh nhìn anh. Nhịn không được, Trịnh Khiêm liền cúi đầu hôn lấy môi của cô, làm cho đầu óc của Thẩm Vân Kiều điên đảo một hồi.

Sau khi lấy lại được ý thức, Thẩm Vân Kiều cũng cố gắng phối hợp với anh một cách hòa hợp nhất có thể. Không chỉ vậy, cô còn lẳng lơ muốn câu dẫn anh lên giường nữa kìa, nhưng người nam nhân này thật sự rèn luyện bản thân cũng tốt đấy chứ, bị cô kích thích như vậy mà vẫn không ngạnh lên một chút.

Hôn nhau đến triền miên, Thẩm Vân Kiều bắt đầu mất hết dưỡng khí khi bị anh liên tục mút hút hết mật ngọt của mình. Sau đó, cô liền ngã vào lòng anh, rồi bĩu môi ủy khuất.

- Mẹ nó, có phải anh có bệnh không?

Đã làm đến bước này còn không chịu cương?

- Thẩm Tiểu Kiều, anh mà cương thì em chết chắc rồi. Ngoan, đi về phòng đi.

- Trịnh Tiểu Khiêm! Em muốn ngủ với anh!

Trịnh Khiêm biết ý tứ của cô là muốn ngủ chung phòng với anh thôi, nhưng nhìn vật nhỏ lẳng lơ này lại hiện ý trêu chọc, anh đưa tay véo nhẹ lên má của cô, rồi nói.

- Nếu muốn ngủ với anh thì chúng ta cùng ngủ với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!