- Lúc đó cô uống thuốc gì?
- Là... Là thuốc tránh thai thường.
- Cô uống hằng ngày hay chỉ hôm đó?
Châu Bội Bội suy nghĩ một chút.
- Ừm... Chỉ hôm đó.
Tề An liền không biết nói gì, anh bắt đầu lo lắng cho con anh sau này rồi đấy. Sau đó, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, bất chợt Tề An lại phì cười, anh nhẹ nhàng nói.
- Xuất tinh bên ngoài cũng không phải là cách tránh thai, còn nữa... Thuốc tránh thai bình thường phải uống đều đặn mỗi ngày.
Cô gái ngốc!
Châu Bội Bội bị nụ cười của anh làm thất thần, sau đó cô cảm nhận được bàn tay của mình đang có một hơi ấm bao quanh, nhìn xuống thì liền thấy bàn tay nhỏ bé của mình được bàn tay to lớn của anh bao bọc lại.
Tề An nhìn cô, rồi nói.
- Châu Bội Bội, tôi hi vọng sau này con sẽ không di truyền từ em.
- Hơ? Tại sao chứ? Em rất xinh đẹp cơ mà?
- Vì em ngốc!
Châu Bội Bội bất ngờ nhìn anh, bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên trái tim của anh, có chút nghẹn ngào nói.
- Tề An, anh có thể cho em một góc nhỏ trong tim anh hay không? Chỉ một chút thôi... Một chút thôi cũng được. Em biết, anh sẽ không dễ dàng gì mà đẩy hết hoàn toàn hình bóng của Tuệ Mộc, nhưng em chỉ xin anh một góc nhỏ... Được không?
- Được.
Sau đó Châu Bội Bội liền mỉm cười nhẹ, anh cũng để cô nghỉ ngơi một chút rồi mới làm thủ tục xuất viện cho cô.
[...............]
Tề An đưa cô đến nhà của anh, hiện tại trong nhà này chỉ còn lại có một mình anh mà thôi, nên cũng không sợ ai biết về Châu Bội Bội. Bất chợt, Tề An lại nhớ đến việc Châu Bội Bội là con gái nhà họ Dục, thì nửa muốn nói thân thế của cô, nửa lại không.
Châu Bội Bội lần thứ hai bước vào ngồi nhà này, cô nhìn xung quanh chủ yếu là treo tranh mà Định Viêm vẽ, không chỉ vậy... Mọi nơi đều là ảnh của Tuệ Mộc và mấy đứa nhỏ.
Nhớ lúc lần đầu tiên cô bước vào phòng của anh thì nhìn thấy ảnh của Tuệ Mộc rất lớn ở trên đầu giường, hình như tấm ảnh đó là Tề An chụp khi Tuệ Mộc không chú ý, vì nụ cười của Tuệ Mộc trong ảnh rất nhẹ nhàng, rất xinh đẹp.
- Có đói không, tôi nấu gì đó cho em ăn?
- Em mới ăn xong mà, anh xem em là heo sao?
- Chẳng phải lúc Mộc Mộc mang thai, con bé rất mau đói sao?
- Em khác cô ấy.
Tề An biết mình lỡ lời khiến Châu Bội Bội khó chịu, nhưng mà anh cũng không phài cố ý, chì là vô tình nhớ đến mà thôi, nhưng khi nhìn Châu Bội Bội có chút tức giận thì anh lại thấy khá vui vẻ.
Sau đó liền nói.
- Nếu đói thì nói với tôi.
- Ừm... Tối nay, em ngủ ở đâu?
- Em ngủ trong phòng tôi, còn tôi sang phòng Liêu Dinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!