Chương 46: Dã phỉ

Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Trước tiên Miêu Miêu vui mừng, rồi sau đó vô cùng lo lắng.

"Anh! Sao anh lại tới! Bị bắt được thì sao bây giờ?" Vội vàng nhìn ngó xung quanh, rất sợ hãi.

Trịnh Thâm tươi cười, nương theo đi cô vào trong một góc.

"Anh, cẩn thận một chút, đừng đến nữa!" Trừng anh, con mắt trợn tròn, vừa tức giận vừa lo lắng.

Trịnh Thâm cười khẽ, nhẹ nhàng sờ đầu cô, cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ không bị bắt đâu."

Nói xong, bàn tay đưa ra sau lưng, lôi một bọc giấy dầu gói đồ gì đó ra.

"Bảo bối ngoan của anh đói đến gầy sọp rồi, anh rán thịt bò khô cho em, còn nóng đấy, mau ăn đi."

Lúc này Miêu Miêu mới chú ý tới bên hông anh có một cái bọc nhỏ màu xanh, không hề nổi bật.

Tất cả lo lắng đều bị cảm động lấp đầy, nhào qua, ôm lấy anh: "Anh!"

Cô gái mình yêu chủ động ôm ấp, dĩ nhiên phải ôm lại, còn thuận tiện "chụt" một cái!

"Miêu Miêu, ngày mai ăn gì, anh mang đến cho em." Ôm bảo bối trong lòng thật ngây ngất.

Miêu Miêu trừng anh: "Anh còn tới nữa à?!"

"Em yên tâm, người có thể bắt được anh còn chưa ra đời đâu!"

Hai đấm nện vào ngực Trịnh Thâm: "Đừng đến, không an toàn đâu, em còn mười ngày nữa là được về nhà."

"Mười ngày... Một ngày anh không thấy em thì không thể ngủ được, chứ đừng nói là mười ngày."

"Anh!"

"Miêu Miêu em yên tâm, anh sẽ không bị bắt đâu!"

Miêu Miêu vẫn còn lo lắng, Trịnh Thâm an ủi cô: "Anh sẽ cẩn thận một chút."

"Không được không được, anh đừng tới, lỡ như bị bắt được thì sao? Huấn luyện viên Diệp nói, nếu anh trở lại sẽ không tha cho anh, hơn nữa anh ta còn biết anh." Vẻ mặt thành thật, nhìn ra được là đã tin lời của huấn luyện viên Diệp.

"Huấn luyện viên Diệp? Diệp Gia Thịnh?" Họ Diệp thì anh chỉ biết có tên đó.

"Đúng vậy."

"Lạy hồn, tại sao lại là anh ta?!"

"Rất hung dữ, đừng nên chọc vào anh ta."

Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Không sao, người quen, sẽ không bắt anh đâu, đừng sợ."

Miêu Miêu nháy mắt: "Thật sao?"

"Đúng!" Dùng sức gật đầu, tiếp đó lại nói: "Anh không gặp được em thì sẽ sống không nổi, quá nhớ em, mỗi ngày anh đều nhớ, em nhất định phải đến gặp anh đó."

Miêu Miêu bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu, hai người lại nói thêm vài câu, lúc này mới tách ra.

Cô cầm ăn tại chỗ chứ không trở về ký túc xá, Trịnh Thâm đưa, không nỡ chia cho người khác.

Đứng ăn ở dưới bóng cây, bên cạnh có một bóng dáng cao lớn bao lấy mình, hơi ngẩng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!