Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Trịnh Thâm nhìn trúng mảnh đất thành bắc này cũng vì vị trí của nó, hiện nay trung tâm thành phố càng ngày càng chen chúc, sớm muộn gì cũng hướng sự phát triển ra ngoài.
Chẳng qua thời gian phân chia này sớm muộn gì cũng xảy ra, rốt cuộc là năm năm? Mười năm?
Người khác không biết sẽ không chờ đợi, dù thế nào đi nữa anh không chờ nổi, nếu muốn trong thời gian ngắn kiếm ra tiền, sẽ phải đánh cuộc, sẽ phải mạo hiểm.
Diệp Gia Thịnh trở về lập tức thu dọn thành bắc, không yên ổn? Là không yên ổn? Hay chưa phải là tốt?
Trong này cong cong thẳng thẳng, phân tích ra, thành bắc sắp có hành động lớn, anh có thể kiếm bao nhiêu, thì sẽ thấy được anh có thể thành công bấy nhiêu.
Trịnh Thâm vừa mở cửa, vừa suy nghĩ hơi lung tung.
"A, đã về rồi." Cô gái ở phòng bếp nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười.
Trái tim Trịnh Thâm khẽ run, như một cậu nhóc choai choai, nhảy lên thình thịch.
"Ai da! Đứng đó làm gì, cơm chín rồi, mau đến giúp một tay!"
Trịnh Thâm đi tới, tùy ý ném quần áo cầm trên tay lên ghế sa lon, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, ngược lại trong đôi mắt, nóng bỏng hừng hực như lửa cháy.
Đi tới sau lưng Miêu Miêu, cô vừa đặt rau vào trong mâm, đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Một đôi tay như sắt thép, siết thật chặt, giữ lấy cô, nhẹ nhàng vòng qua, cô lập tức rút vào trong vòm ngực nóng rực, trước mặt tối sầm, hôn tới.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần, đầu lưỡi đã cạy môi cô ra, cánh tay dùng sức, áp thật chặt vào lòng.
Có lẽ chiều cao không đủ, nhấc cô một chút, tựa lên bếp.
Đầu óc Miêu Miêu trống rỗng, xụi lơ, mặc anh muốn làm gì thì làm.......
Lúc hai người hơi buông ra, Trịnh Thâm thở hổn hển, dính sát vào.
Miêu Miêu cũng thở dốc, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy cái tay anh đang đưa vào trong áo mình ra.
Đỏ mặt, cố giả vờ bình tĩnh nói: "Ăn cơm, nguội rồi."
"Chụt!" Trịnh Thâm hôn trộm vào gò má cô, hi hi ha ha bưng mâm, vẻ mặt đường làm quan rộng mở.
Miêu Miêu chỉ có thể hung hăng trừng anh.
Trịnh Thâm ngồi trên ghế, thấy mặt cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt, theo bản năng trừng anh, như một chú mèo con đang giương nanh múa vuốt.
Đợi cô đi tới bên cạnh ghế, Trịnh Thâm dùng sức, ôm vào lòng: "Bảo bối ngoan, anh đút em nè."
"Thả em xuống!"
Trịnh Thâm thở một hơi, khàn giọng: "Đừng lộn xộn."
Miêu Miêu cứng đờ, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng, cắn răng nghiến lợi: "Trịnh Thâm!!!" Xem em trừng trị anh thế nào!
Thật vất vả cơm nước xong, Miêu Miêu quay đầu, nằm úp sấp ghé vào tai anh thổi hơi: "Anh ơi..."
Hơi thở Trịnh Thâm càng thêm không yên: "Vợ à..."
Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt anh: "Anh, em giúp anh nha?"
Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, hăng hái gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!