Chương 37: Kinh ngạc

Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Miêu Miêu hơi kinh ngạc, làm một cô giáo tuân theo truyền thống tốt đẹp có trách nhiệm, từ từ đến gần.

Gần mới phát hiện, thằng nhóc này bị đánh rất nghiêm trọng.

"Khương Dã, em làm sao vậy?"

Đối phương nhìn chằm chằm cô, giống như một đứa trẻ mồ côi, tràn đầy cô đơn tuyệt vọng.

"Tại sao cô muốn thi đỗ Trạng Nguyên?"

Miêu Miêu sửng sốt, nghĩ đến người phụ nữ không hiểu ra sao kia, đột nhiên hiểu ý cậu ta.

"Bởi vì ba cô, cô không muốn thi Trạng Nguyên, chỉ muốn vào đại học A thôi."

"Ba cô cũng ép cô?" Giọng cậu ta cao thêm, tại sao những người này cứ không ngừng ganh đua so sánh, so tài phú, rồi bắt đầu so con cái.

Miêu Miêu lắc đầu, nghĩ mọi thứ đều nhờ ba cô, mắt hơi nhòe: "Ba cô đã qua đời rồi."

Khương Dã sửng sốt, cậu không hề nghĩ đến chuyện này.

Miêu Miêu hít mũi, nghiêm túc nhìn cậu: "Cô biết có thể ba em không đúng, nhưng em phải nói rõ ràng với ông ấy."

Khương Dã cười tự giễu: "Nói rõ ràng? Em không nghe lời ông ta, cô nhìn mặt em đi."

Vừa dứt lời, một chiếc xe dừng bên cạnh, tiếng ấn còi truyền đến.

Một người đàn ông khí thế hung hăng xuống xe, đi về Khương Dã quăng một cái tát.

"Còn dám bỏ nhà đi ra ngoài?!"

Mặt cậu ta bị đánh lệch sang một bên, Miêu Miêu không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng cũng biết, nhất định cậu rất tủi thân.

"Vị này, ông vậy là phạm pháp!" Miêu Miêu bước lên ngăn cản ông ta.

"Ông còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Ba Khương sửng sốt, rồi sau đó càng tức giận hơn: "Hay lắm, không trách được thằng nhóc mày không chăm chỉ học tập, cả ngày chỉ biết lông bông, hóa ra đã yêu sớm rồi!"

"Xin tôn trọng một chút, tôi là cô giáo của em ấy!" Miêu Miêu tức giận mở to hai mắt.

Miêu Miêu đã thấy mẹ Khương chạy đến, nhẹ nhàng kéo ba Khương: "Đây là cô giáo của Khương Dã, đừng tức giận, A Dã sẽ nhanh chóng xin lỗi mà!"

Khương Dã không lên tiếng, mẹ Khương tới đây ý muốn nhéo cậu ta một cái, bị Miêu Miêu chặn lại.

"Ông Khương, bà Khương, năm nay Khương Dã chưa đầy 16 tuổi, các người như vậy là bạo hành gia đình."

Trịnh Thâm đã nói, nếu cần thiết, nhất định phải bảo đảm không thể làm bản thân tổn thương, hoặc chọc giận đến người không có lý trí.

Miêu Miêu thở dốc một hơi, lấy điện thoại di động ra, đang đối mặt với bọn họ: "Nếu bây giờ tôi báo cảnh sát, các người cũng sẽ bị xử phạt."

Ba Khương chau mày: "Ai thèm quản tôi dạy con mình thế nào chứ!"

"Luật pháp quản! Hiệp hội quản!"

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Ba Khương trừng cô, ông ta chỉ là chủ mỏ than, quả thật trình độ văn hóa không cao.

"Tôi muốn ông không bao giờ... được đánh Khương Dã nữa, nếu không, ông sẽ phải đến đồn cảnh sát tiến hành cải tạo đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!