Cháo cải xanh cùng với tôm được nấu trong nồi đất nhỏ, lửa được canh chừng kỹ càng.
Rau dưa thanh đạm và tôm được bóc vỏ tươi ngon, hương thơm truyền đến ngào ngạt.
Nồi, mức lửa, nguyên liệu nấu ăn các thứ các thứ,... Tề Trừng thật sự không nhận biết nổi, nhưng cậu có thể cảm nhận được món cháo này rất thơm ngon.
Chú Quyền tiến đến tìm một cái bàn được gấp lại đặt bên hông giường, lấy ra.
Tương tự như kiểu giường bệnh ở bệnh viện vậy.
Thuận lợi để Tề Trừng có thể ngồi ở trên giường mà ăn.
"Không cần xuống, cơ thể con vẫn chưa khỏe, không nên dằn vặt chính mình." chú Quyền căn dặn.
Tề Trừng bé ngoan gật đầu, bị bệnh nên thần sắc cậu trông rất đáng thương. Chú Quyền thấy thế thì nói một câu 'đáng yêu quá'. Làm Tề Trừng ngại ngùng gần chết, sao có thể coi cậu như là đứa trẻ ba tuổi mà khen như vậy chứ, thế nhưng trong thâm tâm lại rất hạnh phúc, vui vẻ nói: "Cám ơn chú Quyền."
"Con ngoan, ăn cơm đi."
Chú Quyền trở lại bàn ăn ở lầu một, Bạch Tông Ân cũng vừa lúc này ăn cơm xong.
Chú Quyền bắt đầu lo lắng thở dài: "Tiểu Trừng là cậu bé tốt, thật đáng thương, bị sốt đến phờ phạc cả người. Cậu ấy ở nhà chúng ta, mới kết hôn được mấy ngày đã ngã bệnh, c*̃ng không có ai chăm sóc..."
Cả buổi sáng bận tới bận lui vây quanh Tề Trừng.
Như thế mà còn không có ai chăm sóc?
Bạch Tông Ân liếc nhìn chú Quyền, vẻ mặt chú Quyền bây giờ là 'Tiểu Trừng thật tội nghiệp quá đi'.
Bạch Tông Ân: "..."
"Để con lên lầu trông coi cậu ấy."
Chú Quyền lập tức vui vẻ "Được được được, vậy thì làm phiền con quá."
Cháo trong nồi đất khá nóng, Tề Trừng miệng nhỏ miệng nhỏ thổi cho nguội rồi mới chậm rãi ăn. Cổ họng của cậu đau rát, nuốt đồ ăn xuống liền có cảm giác kỳ lạ, cái loại ma sát kia có hơi đau đau nhưng cũng rất thoải mái. Cậu đưa tay sờ sờ cổ của mình.
Vẻ bên ngoài của cậu và nguyên chủ rất giống nhau, đến cả cái yết hầu cũng nho nhỏ không thấy được rõ.
Trước đây Tề Trừng toàn vì chuyện này mà bị các bạn học trêu chọc, bảo cậu không phải con trai, giống con gái hơn.
Tề Trừng nhớ lại thì nhỏ giọng lầm bầm.
"Còn lâu mới phải, con trai sao chỉ có thể dựa vào yết hầu thôi chứ..."
Bỗng nhiên một âm thanh băng lãnh vang lên.
"Lại vì phát sốt nên nhận thức lại giới tính à."
Dọa Tề Trừng đang ở trên giường muốn nhảy dựng. "A ông xã, anh đến lúc nào vậy?"
Sau đó cậu lại nhớ đến những lời mơ mơ màng màng mình nói lúc sáng, thật sự quá xấu hổ...
Bị sốt đến đầu óc hồ đồ rồi!
Cái gì mà không sinh con...
Lại còn thùng cơm duy nhất...
"Lúc cậu tự sờ." Bạch Tông Ân điều khiến xe lăn tiến vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!