Thu hoạch lớn nhất trong lần đến Tưởng gia này có lẽ là việc hai người họ sẽ tổ chức lễ cưới.
Hai mắt Tề Trừng sáng lấp lánh, lúc nào cũng muốn vụиɠ ŧяộʍ nhìn ông xã. Lúc uống trà lén lút nhìn, lúc ăn bánh ngọt cũng lén lút nhìn, khi nói chuyện phiếm với Tưởng phu nhân cũng phải đánh mắt nhìn sang anh mới chịu được.
Tề Trừng tự cho là mình đang 'lén lút nhìn', nhưng trong mắt người khác thì ánh mắt ấy lại hoàn toàn không che giấu nổi.
Triệu Thiến đã hơn bốn mươi tuổi, từ lâu bà đã không còn hi vọng gì vào tình yêu nữa rồi, thế nhưng sau khi ngồi ở đây một lúc thì bà vẫn cảm nhận được cái đẹp của tình yêu tuổi trẻ. Là ngây ngô, là đơn thuần, là nhiệt tình. Nghĩ đến đây, Triệu Thiến không khỏi nhớ lại về thời đại học của mình.
Trước kia là Tưởng Kỳ Phong theo đuổi bà. Khi ấy bà là hoa khôi của trường, trong nhà vừa có tiền, bản thân lại vừa học giỏi, dù diện mạo không tính là xinh đẹp vượt bậc nhưng bà có thể chơi dương cầm rất điêu luyện, ai ai cũng đều tán thưởng.
Triệu Thiến cho rằng mình đã gả cho một người tốt, đến thân phận con riêng của Tưởng Kỳ Phong cũng không ngại, nhưng cuối cùng nửa đời người của bà lại sống như một trò đùa. Cuộc sống hôn nhân hiện tại cũng chỉ có bà mới biết có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Trừng nhìn Tông Ân nhiều đến mức người cậu ấy sắp thành lỗ luôn rồi." Triệu Thiến trêu ghẹo nói.
Tề Trừng xèo một cái ngồi thẳng lưng, trợn to hai mắt. Rõ ràng như vậy luôn hả? Lúc nào cậu cũng lén lút nhìn cơ mà? Vậy mà còn có thể nhìn ra được sao? Tề Trừng liếc nhìn ông xã với ánh mắt dò hỏi.
Triệu Thiến cười vui vẻ, cảm thấy đứa nhỏ Tề Trừng này thật đáng yêu.
"Không có."
Bạch Tông Ân trả lời thiếu niên: "Không nghiêm trọng đến mức có lỗ."
Không nghiêm trọng...
! ! !
Vậy chẳng lẽ những lúc cậu lén nhìn đều bị mọi người thấy hết rồi sao?!
Mặt Tề Trừng đỏ bừng, xấu hổ nói: "Tại vì con không biết là có tổ chức lễ cưới nên vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy rất vui."
"Thì ra là Tông Ân muốn cho Tiểu Trừng bất ngờ nhưng lại bị dì hỏi ra nha."
Triệu Thiến nói.
Tề Trừng lập tức nghiêng đầu nhìn ông xã.
Thật sự là chuẩn bị bất ngờ cho cậu ư?
Bạch Tông Ân không trả lời mà chỉ xoa nhẹ lên mái tóc xoăn của thiếu niên.
Đây chính là thừa nhận rồi. Tề Trừng cực kỳ vui vẻ, cậu thật sự không ngờ mình sẽ có lễ cưới, bất ngờ kinh khủng luôn!
Thế là cả buổi chiều cậu vẫn duy trì một mặt hưng phấn như vậy. Đến bữa tối, Tưởng Kỳ Phong như nhìn ra gì đó nên hỏi xem Triệu Thiến đã nói gì mà cậu lại vui vẻ như thế.
"Tông Ân nói rằng năm sau muốn cùng Tiểu Trừng tổ chức hôn lễ."
Tưởng Kỳ Phong không có hứng thú gì với câu trả lời này, loại chuyện này đối với ông ta là rất nhỏ nhặt, tuy nhiên trên mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì, Tưởng Kỳ Phong gật đầu rồi nói với Bạch Tông Ân: "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói, dì Triệu của con thích tổ chức tiệc nên rất có kinh nghiệm."
Bạch Tông Ân còn chưa trả lời mà Triệu Thiến đã nói trước tiên: "Chồng chồng nhà người ta ngọt ngọt ngào ngào muốn tự mình làm, nhưng mà nếu Tông Ân có gì cần giúp đỡ thì cứ nói."
"Được, cám ơn dì Triệu."
Trên bàn ăn Tưởng gia c*̃ng không có quá nhiều quy củ như là ăn thì không được nói các kiểu. Một là Tưởng Kỳ Phong vốn là con riêng, trước đó gia thế của gia đình ông ta vẫn chưa bằng nhà họ Triệu nên không có nhiều quy củ gì. Hai là có một đứa con trai duy nhất là Tưởng Chấp nên rất thương yêu hắn.
Thường ngày, số lần Tưởng Kỳ Phong có mặt tại bàn ăn cơm cũng không nhiều, ông ta cũng khá kiệm lời, phần lớn đều là Triệu Thiến và con trai nói. Hôm nay có hai vị khách tới nhà nên Triệu Thiến cũng nói khá nhiều, bật không khí thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Nhưng nhìn kỹ thì Tưởng Kỳ Phong vẫn giống như trước không nói được bao nhiêu câu cùng với Triệu Thiến nói chuyện phiếm trong bầu không khí ấm áp. Nhưng cũng không thể không ăn uống, Tề Trừng ngồi ăn mà rất gò bó, đầu bếp nấu rất nhiều món mà cũng không hợp khẩu vị của cậu.
Giống như là nó không được ngon cho lắm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!