Trên xe, Tề Trừng không nghĩ ra được tại sao mình lại khóc.
Nhưng cũng thật đau lòng á.
Trong lòng cứ trống vắng kiểu gì.
Lúc lên xe, tài xế đã trả lại cái đĩa đồ ăn cho cậu.
Vì vậy Tề Trừng ôm cái đĩa, nghĩ nghĩ, chắc do cậu đói bụng, trong dạ dày trống trơn nên mới như thế, ăn mấy miếng sẽ không cảm thấy khổ sở như này nữa.
Một miếng không được, ăn hai miếng. Không sai.
Tề Trừng miệng nhỏ gâu gâu gặm bánh kem.
Hiện tại đã không còn ở trong tiệc rượu, cún con ham ăn Tiểu Tề Trừng không cần phải kìm nén bản thân nữa.
Bạch Tông Ân nhìn đối phương mượn ăn giải sầu, anh quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ.
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng hình Bạch Tông Ân, lông mày như đang nhíu lại.
Hôm nay trong buổi tiệc, Tề Trừng gặp mặt vợ chồng Tề gia và việc Tề phu nhân thẹn quá hóa giận nên dạy dỗ con trai, Bạch Tông Ân đều đã dự liệu được từ trước. Cũng đồng thời nhắc nhở Tề Trừng, không quản cậu có tâm tư gì, chơi bất kì thủ đoạn nào, đều sẽ vô dụng cả thôi.
Vợ chồng Tề gia đối xử thiên vị với con út, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Ở trước mặt mọi người, hai người nhà họ Tề này sợ bị chê cười rằng đó là biểu hiện của đám nhà giàu mới nổi cho nên cũng dám quá phận gì..... Nhưng Tề Trừng đã khóc...
Việc này nằm ngoài dự đoán của Bạch Tông Ân.....
Dần dần rời xa khỏi biệt thự huyên náo, ánh đèn hoa lệ, bây giờ chỉ còn thấy một ngọn núi đen nhẻm, nước trong hồ đen như mực, tưởng như bất kì lúc nào cũng sẽ có mặt quỷ từ bên trong ngoi lên.
Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh nhai nuốt của Tề Trừng.
Không lớn không nhỏ, giống như hamster.
Cửa kính xe phản chiếu lên dáng vẻ Tề Trừng đang nhai nhai nuốt nuốt như hamster. Cậu lắc lắc khuôn mặt nhỏ, hai gò má phồng lên, đình chỉ hoạt động tầm hai ba giây, miệng lại máy móc động đậy tiếp. Đôi mắt to tròn, lu mờ ảm đạm, mê mang suy nghĩ xuất thần.
Trong đầu Bạch Tông Ân đột nhiên nhớ đến một câu châm ngôn.
'Sau lưng dạy vợ.'
Anh giật mình sửng sốt một chút, rất nhanh khuôn mặt lại băng lãnh vô tình.
Hôn nhân này không có tình cảm.....
Trên đường về thì kẹt xe.
Tề Trừng cuối cùng cũng ăn xong. Miệng được ăn ngon nhưng đầu óc lại nghĩ ui ui ui thiệt đau lòng.
Quả thật là hỏng hóc chỗ nào mất rồi.
Cậu liếc nhìn sang ông xã bên cạnh, lại thấy được nốt ruồi son kia.
Kinh hãi. jpg.
Trên xe cậu không hề nói một lời nào nha. Vậy ai đã chọc giận Bạch Tông Ân chứ?
Tề Tiểu Trừng vô tội, đáng thương, trốn trốn.
Trở lại biệt thự, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn. Chú Quyền tự mình ra đón, sau đó ông liền chú ý đến tấm chăn khoác trên người Tề Trừng, vui vẻ nói: "Các con vừa đi chú cũng chợt nhớ ra Tiểu Trừng không mang theo áo khoác, may làm sao trên xe Tông Ân còn có chăn dự phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!