Chương 48: (Vô Đề)

Kết thúc cuộc gọi, Bạch Tông Ân đặt điện thoại lên bàn ăn, vẻ mặt vẫn như cũ không nhìn ra có chuyện gì, anh nghiêng đầu nhìn Tưởng Chấp đang cắm mặt ăn sáng, nói: "Ngày mai anh sẽ dẫn Trừng Trừng đến nhà cậu."

"Mẹ em lại muốn mở party nữa hả?"

Tưởng Chấp tập mãi thành quen, nhấp một hớp sữa đậu nành rồi nói: "Vậy em sẽ không về đâu, anh đừng nói em không có tình nghĩa này nọ, em sẽ không về để làm cản trở anh với anh dâu làm chi hết!"

Tưởng Chấp vừa từ Vân Châu trở lại Danh Thành đã trực tiếp chạy tới nơi này của Bạch Tông Ân.

Đặc sản c*̃ng chỉ mang về một phần, không đưa về nhà. Tưởng phu nhân không yêu thích những thứ này, lại còn nói đi nói lại tại sao con trai không ở nhà học hành cho giỏi mà chỉ suốt ngày chạy loạn khắp nơi, rồi lại hỏi chạy đến Vân Châu làm gì, gặp bạn bè như thế nào, nam hay nữ bla bla...

Tưởng Chấp quá hiểu mẹ mình nên hắn thẳng thừng trốn ở đây luôn. Hắn cũng là người trưởng thành rồi‌, đâu phải chuyện gì cũng phải khai báo đâu chứ.

Tưởng Chấp bây giờ còn rất lanh lợi, hắn còn lâu mới muốn làm bóng đèn chạy về nhà, hắn muốn trốn còn không kịp nữa là, nhoàm nhoàm gặm bánh quẩy, ha ha vui vẻ nói:

"Em còn biết mẹ em sẽ nói gì nữa luôn đó, thấy anh dâu là sẽ khen lanh lợi thông minh, hiền lành ngoan ngoãn, biết quan tâm thân thể của anh, chỉ dạy kinh nghiệm như này như kia --"

"Ngày mai ba cậu cũng ở nhà." Bạch Tông Ân cắt ngang.

Tưởng Chấp đang nói dai nói dẳng nghe vậy thì lập tức im bặt, bánh quẩy trong miệng cũng thiếu chút nữa nghẹn chết, ừng ực một hớp sữa đậu nành, một ‌mặt khó mà tin nổi: "Ba của em đã về rồi sao? Ông ấy mời ăn cơm á?"

Bạch Tông Ân lười trả lời những vấn đề này, anh quay sang nắm lấy tay của thiếu niên rồi nói: "Không cần nghe Tiểu Chấp nói bừa, chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi, có thể sẽ ở lại một chút, không có gì phải căng thẳng."

Dừng một chút rồi lại nói: "Nếu em không muốn đi cũng không sao."

Tề Trừng nhanh chóng vươn móng vuốt ra nắm lấy tay ông xã: "Em muốn đi, em muốn đi cùng với anh."

Ông xã một thân một mình đến Tưởng gia làm khách, đối mặt với Tưởng Kỳ Phong, rõ ràng anh‌ biết ‌đây chính là người đã hại chết ba mẹ mình nhưng đối phương lại còn muốn cùng anh ăn cơm tán gẫu. Tề Trừng thật sự không thể làm được gì khác, cậu chỉ có thể ở bên cạnh ông xã mà thôi.

"Được rồi được rồi, mùi cơm chó nhiều quá rồi đấy."

Tưởng Chấp đã hiểu được, mặc kệ giày vò thế nào đi nữa thì nếu ba hắn đã trở về, rồi lại còn muốn ăn cơm nói chuyện phiếm với anh trai, vậy chắc chắn không bao lâu nữa mẹ hắn cũng sẽ gọi điện tới để lôi đầu hắn về.

Quả nhiên.

Gần trưa, Tưởng phu nhân gọi một cuộc điện thoại đến nói con trai rằng ngày mai nhất định phải về nhà.

Tuy rằng Triệu Thiến biết chồng mình không có loại ý nghĩ kia với Lý Tuyết, nhưng mà chồng bà lại thật sự rất quan tâm chăm sóc Bạch Tông Ân. Từ nước ngoài về nhà, con trai còn chưa gặp mặt mà câu đầu tiên hỏi lại chính là chuyện về đối tượng kết hôn với Bạch Tông Ân.

Còn con trai mình có yêu đương hay chưa lại chẳng hề hỏi han lấy một chút.

‌Cho nên trong lòng Triệu Thiến có chút lo lắng, chỉ sợ sau này có khi nào chồng bà sẽ tặng luôn tập đoàn Tưởng thị cho Bạch Tông Ân hay không

-- tuy rằng xác suất rất nhỏ, nhưng Triệu Thiến vẫn rất đề phòng.

Bà và Tưởng Kỳ Phong kết hôn nhiều năm như vậy, hiện tại cũng không dám nói rằng đã hiểu rõ đối phương. Cho dù ông ta không ra ngoài tìm bồ bịch, không có con riêng thì Triệu Thiến cũng phải phòng bị mất mười mấy năm mới đưa ra được kết luận rằng 'Bản thân Tưởng Kỳ Phong chính là con riêng nên sẽ không có con riêng'.

Mà ‌thật giả rốt cuộc là như thế nào thì Triệu Thiến cũng không biết được.

Ngoại trừ hai, ba năm sau khi kết hôn còn có tình cảm nồng đậm thì sau đó Triệu Thiến mới dần dần nhìn thấu, Tưởng Kỳ Phong chỉ đang lợi dụng bà mà thôi, kết thông gia với nhà họ Triệu là lựa chọn tốt nhất nên ông ta mới như vậy. Mà bây giờ Tưởng gia càng làm càng to, Tưởng Kỳ Phong còn ở bên ngoài trong sạch, một cuộc hôn nhân như vậy, có biết bao nhiêu người nhìn vào tán thưởng bà thật tốt số, có thể gả được cho Tưởng Kỳ Phong.

Về phần tình thương và tình yêu, Triệu Thiến đã sớm không còn nghĩ đến nữa rồi, bây giờ bà chỉ muốn bảo vệ lợi ích cho con trai của mình mà thôi.

Ai cũng đừng hòng chạm vào.

Cho dù là một chút cơ hội cũng không được, biết đâu cả đời bà một mực đề phòng, Tưởng Kỳ Phong không có con riêng bên ngoài, nhưng kết quả chồng mình lại đưa luôn tập đoàn cho con trai của bạn tốt thì sao, khi đó Tưởng phu nhân bà đây chỉ có thể bị người người cười cợt cả một đời.

_______

"Anh, lát nữa anh về trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!