Chương 40: Trên giá sách của ông xã có một góc nhỏ truyện tranh của tui

Tề Trừng sợ rằng bụng mình toàn thịt là thịt sẽ trông rất khó coi, vậy nên cậu hít vào một hơi muốn hóp bụng lại, nhưng chưa được bao lâu thì đã nghẹn đến đỏ mặt.

Bạch Tông Ân nhìn sang, cảm thấy cậu quá ngốc, ngón tay anh dính thuốc nhẹ nhàng xoa lên bụng thiếu niên.

"Ngứa, ngứa." Câu Cún con hóp bụng.

Ánh mắt Bạch Tông Ân như sâu thêm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước:

"Nơi này sao?" Rồi sờ một cái.

Làn da thiếu niên rất mượt mà, rất mềm mại và tinh tế.

Đầu ngón tay của ông xã như có điện vậy, làm cho cậu thấy tê tê, khiến cánh tay đang chống đỡ trên giường cũng mềm nhũn, làm cả người đều ngã xuống giường của anh. Tề Trừng nửa ngồi nửa nằm, nhìn về phía ông xã mà mềm giọng xin lỗi: "Em không phải cố ý ngã xuống đâu, tại quá ngứa..."

Thiếu niên mặt đỏ bừng bừng, hai mắt ướŧ áŧ và khóe mắt ửng hồng, tóc xoăn trên đầu rối bù, vừa đáng yêu vừa mang lại một chút cái gì đó, yết hầu Bạch Tông Ân lăn một cái, cố kìm nén lại dục hỏa trong lòng --

"Lau sạch đi." Anh duy trì giọng điệu bình tĩnh, đặt thuốc mỡ xuống rồi điều khiển xe lăn đến phòng vệ sinh.

Bạch Tông Ân luôn nghĩ rằng mình rất ít h*m m**n, nhưng tình hình thân thể bây giờ đã cho anh biết, có suy nghĩ như vậy là do trước đây anh chưa gặp phải Tề Trừng mà thôi.

Tề Trừng thấy ông xã ở trong nhà vệ sinh mất một lúc lâu, cậu bò dậy từ trên giường rồi vuốt phẳng lại tấm chăn đã bị mình làm loạn. Sau đó cậu lại vén áo lên nhìn xuống cái bụng mình, thuốc mỡ đã được xoa đều, vết thương vẫn còn một màu xanh tím thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng Tề Trừng lại không có chút khó chịu nào, mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Ngày mai lại quấn lấy ông xã để anh bôi thuốc cho cậu là được rồi.

Câu Cún con tâm cơ. jpg

Một lúc lâu sau ông xã mới từ phòng vệ sinh đi ra, Tề Trừng cũng đã hết thẹn thùng, trong lòng nghĩ ông xã thật tốt quá đi, nhất định là anh cảm thấy cậu ngại ngùng nên mới nhường không gian cho cậu ổn định lại đây mà!

"Ông xã, chúng ta xuống lầu thôi."

Trừng Trừng thẹn thùng thoắt cái biến thành nhóc Đói Cơm, cậu rất đói bụng rồi đó.

Chồng chồng hai người cùng nhau xuống dưới, phòng khách đèn đuốc sáng chưng, trong phòng bếp là bóng lưng bận rộn của chú Quyền, mặc dù đã bật máy hút nhưng Tề Trừng dùng mũi cún vẫn có thể ngửi được hương vị quen thuộc.

Gà rán!!!

Cậu cộc cộc cộc chạy đến phòng bếp, giọng điệu vui vẻ:

"Chú Quyền, tối nay còn có cả gà rán để ăn sao?"

"Ha ha ha Tiểu Trừng, mũi con thính thật đấy. Đúng rồi, có đùi với cánh gà đây, con đói bụng rồi đấy à? Cho con ăn thử một chút này, tí nữa chú bê cả nồi ra nhé."

Chú Quyền lấy một cái cánh từ trong chảo dầu ra rồi đặt trên đĩa nhỏ để cậu mang ra ngoài ăn.

Bề ngoài cánh gà ánh lên màu dầu vàng óng, Tề Trừng bưng cái đĩa cẩn thận cộc cộc đến bàn ăn. Chú Quyền làm gà rán không giống như KFC, không có tầng bột bánh mì bao bọc bên ngoài, thật giống như là bột nhão vậy, một lớp rất mỏng nhưng cũng rất thơm.

Bụng của tên Đói Cơm nào đấy kêu rột rột.

Vốn dĩ đã rất đói bụng rồi, bây giờ lại ngửi được mùi thơm này làm cả linh hồn cậu đều muốn thức dậy.

Tề Trừng đưa móng vuốt ra cầm lấy nhưng lại vì quá nóng mà lập tức thả ra, cánh gà lại rơi xuống đĩa. Thơm như vậy mà vẫn không được ăn vào miệng, cậu nóng lòng vây quanh cái đĩa thổi thổi, cực kỳ giống chó con.

Thổi được một hồi thì mới không còn nóng nữa, cuối cùng gặm được một miếng.

Phần da bên ngoài giòn thanh, rất nhiều dầu. Vỏ ngoài vừa giòn giòn vừa cay cay tê tê, lại rất thơm và mằn mặn, tất cả hòa quyện lại với nhau, đó cũng chính là hương vị ướp gà độc quyền của chú Quyền, đặc biệt thơm nức mũi.

Phần thịt cánh rất non, cắn một miếng còn có thể chảy ra chút nước, chất thịt vừa non vừa căng mịn.

Nhoàm nhoàm hai lần, thịt đã sạch sành sanh chỉ còn lại miếng xương, nhóc Đói Cơm đặt cái xương vào trong đĩa rồi lại say sưa m*t m*t ngón tay ngon lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!