Chương 31: Chồng nhỏ của ông xã

Nếu không trực tiếp nhuộm tại cửa hàng thì hiệu quả sẽ không được tốt lắm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Bạch tiên sinh thì stylist vốn đang muốn tìm cớ khuyên can thì cuối cùng lại biến thành:

"Hay là ngài nhuộm tạm thời nhé, là kiểu dùng một lần ấy? Không tổn thương nhiều đến tóc, còn có thể giữ được đến hai, ba ngày."

Còn có chuyện tốt như vậy sao.

Tề Trừng đương nhiên tình nguyện.

Cậu vốn dĩ đã quen nhìn mình là tiểu *Hoàng, bây giờ lại lập tức biến thành tiểu Hồng, lỡ như không quen thì biết làm sao giờ.

Biến hình một lần thôi thì tất nhiên là tốt hơn rồi.

Stylist nghĩ thầm may là lúc đi hắn đã mang theo toàn bộ đồ nghề, kêu trợ lý ra xe đem vali thuốc nhuộm tóc vào.

"Tóc của ngài là màu vàng sáng, màu này thì tương đối dễ nhuộm đè lên, nếu như là tóc màu đen thì nhuộm màu hồng phấn cũng không dễ."

"Ngài mới vừa nói muốn nhuộm theo kiểu như nào? Có hình ảnh không?"

Tề Trừng hưng phấn lấy điện thoại di động ra, màn hình khóa của cậu chính là hình của Tanjiro. "Giống như vậy nè, mái tóc màu đỏ."

Stylist: ...

Thì ra là nhân vật hoạt hình sao...

Cái này --

Ánh mắt Bạch Tông Ân quét qua, rõ ràng là anh còn chưa nói gì, thế nhưng stylist lập tức gật gật đầu, nhanh chóng nói:

"Có thể. Tôi muốn gợi ý rằng phần tóc phía sau nên nhuộm thành màu hạt dẻ, sau đó phần tóc dài ở giữa xử lý cho chuyển màu dần dần về trước, màu đỏ pha thêm chút màu hồng, như vậy trông cũng tự nhiên hơn."

Toàn bộ sẽ không phải đều là một màu chính thống.

Stylist cũng rất chú trọng về danh tiếng của mình.

"Được, nghe lời anh vậy." Tề Trừng biết mình là tay mơ chẳng biết gì nên đưa ra yêu cầu xong rồi thì để đấy, dù sao cũng chỉ là nhuộm một lần thôi mà.

Tạo hình được làm tại sảnh phụ, bố trí cũng không khác gì ở phòng khách, chỉ là không có TV, tương đối gọn gàng và thoáng mát hơn, bình thưởng đều dùng để tiếp khách không quen, nhưng cũng rất ít có cơ hội dùng đến.

Nhuộm tóc là một chuyện khá phiền phức, yêu cầu phải tỉ mỉ.

Tề Trừng tưởng là quét thuộc nhuộm lên rồi nửa giờ sau đi gội sạch là xong, nhưng mà stylist rõ ràng là còn cẩn thận hơn cậu nghĩ nhiều, làm đến tận hơn hai tiếng đồng hồ. Cậu ngồi lâu đến mức eo mỏi vô cùng, cũng không có chuyện gì làm nên lén lút ngắm ông xã.

Trong lúc đó, dì giúp việc đã đưa trái cây với trà bánh đến mời stylist và trợ lý dùng hai lần.

Tề Trừng cùng cái đầu bọc thật kĩ của mình với tay lấy một cái bánh. Là bánh trứng mà dì giúp việc mới nướng xong, vỏ ngoài rất mềm, bên trong là một tầng kem trắng có vị phô mai, sau đó là một lớp đậu đỏ không ngọt ngấy, trong cùng chính là viên trứng muối.

Trứng muối có độ mặn vừa phải, ăn vào vừa có vị mặn vừa có vị ngọt của đậu đỏ và phô mai, hương vị vô cùng phong phú.

"Dì ơi, cái này ngon thật đấy."

Dì béo nói chuyện rất thân thiện, dì đã hơn bốn mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn, có khuôn mặt to và nếp nhăn ở khóe mắt mỗi khi dì cười.

"Trứng vịt muối là con rể trong nhà của dì làm đấy. Nhà dì nuôi vịt nên trứng cũng không giống bến ngoài, ăn ngon là được rồi."

"Cám ơn dì ạ." Tề Trừng lấy một miếng nhét vào trong miệng rồi bê đĩa nhỏ đi tìm ông xã. Trong miệng có đồ ăn nên cậu không lên tiếng được, miệng phồng ra, hai mắt tròn tròn ra hiệu nhìn về phía cái đĩa.

Cậu sợ rằng nếu mình vừa ăn vừa nói chuyện thì ông xã ghét bỏ cậu mất.

Bạch Tông Ân biết thiếu niên muốn cho anh nếm thử nên nói: "Tay tôi đang có sách, cầm đồ ăn thì sẽ không sạch sẽ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!