Chú Quyền làm gà hầm hơi cay, chỉ dùng gà tươi ngon nhất để làm. Không có lòng gà, da thịt mềm mịn săn chắc, đưa vào miệng thì không chỉ có vị cay mà còn có vị tương, dưới đáy nồi có hành tây và ớt xanh làm cho món ăn càng thêm thơm. Còn có thêm váng đậu hũ, cá viên, sợi đậu phụ khô, măng xanh và nhiều món chay khác.
Dầu gà bốc lên mùi thơm ngát, làm các món chay cũng bị nhiễm mùi thơm lây.
Và tất nhiên là không có rau cần.
Món này ở các nhà hàng khác thì khi nấu họ đều cho rau cần vào.
Chú Quyền nhớ được rằng cậu không thích ăn rau cần. Chỉ chút chuyện nhỏ ấy thôi nhưng được người khác để trong lòng thì đúng là khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tề Trừng vốn dĩ là một người rất mẫn cảm, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn luôn tự nhắc nhở chính mình không được như vậy, cậu như vậy thì người khác sẽ cảm thấy rất phiền chán.
Bản thân Tề Trừng là cô nhi, nếu như lúc nào cũng mang theo vẻ mặt buồn bã, tự ti, mẫn cảm thì sẽ chỉ khiến cho người khác càng thêm chán ghét cậu.
Cũng may rằng những việc khiến cậu cảm động thật sự rất ít, hầu như không có. Ngược lại thì bị trêu chọc đùa giỡn rất nhiều, những người bạn học đó luôn chọc ghẹo cậu muốn nhìn thấy cậu bẽ mặt, muốn thấy cảnh cậu xấu hổ đến muốn tìm lỗ chui xuống, thấy cậu bất lực không biết làm gì với bọn họ,... Những lúc như thế, Tề Trừng chỉ cười cười, không để bụng.
Vô tâm vô phế.
Những người đó đùa cợt nhưng không nhận lại được phản ứng mong muốn từ cậu nên cũng nhanh chán rồi bỏ đi.
"Không có rau cần nha." Tề Trừng nhỏ giọng vui vẻ.
Trên mặt có lúm đồng tiền nhợt nhạt, có chút ngọt ngào.
Bạch Tông Ân nhìn chăm chú vào đó không dời nổi mắt, nói: "Vậy lần sau thêm vào cho em."
"Không muốn, không muốn." Tề Trừng lắc đầu như trống bỏi.
Chú Quyền bưng thêm một ăn khác ra, cười ha ha nói: "Tiểu Trừng, Tông Ân lại trêu con đấy. Lần trước làm hoành thánh cũng may là có Tông Ân nhắc đừng cho thêm rau cần vào, nếu không thì chú cũng quên mất."
Cún con lập tức cong cong hai mắt nhìn về phía ông xã.
Bạch Tông Ân bị thiếu niên nhìn bằng ánh mắt nóng rực, yết hầu trượt một cái, anh dời đi ánh mắt của mình, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không cần bồi bổ đầu óc như người nào đó."
"Ông xã thông minh nhất thì tất nhiên là không cần bồi bổ đầu óc nha, em mới cần, em mới là người cần ăn hồ đào." Cún con mãnh liệt phun rắm cầu vồng tâng bốc ông xã.
Bạch Tông Ân không phản bác lại nổi, dừng một chút rồi nói: "Ăn cơm đi."
Ông xã cố tình chuyển đề tài đi nè.
Tề Trừng cười như đồ ngốc, cậu nhìn thấy rõ đó nha nhưng mà cũng không vạch trần ra, vui vẻ vui vẻ đi rửa tay. Chờ đến khi cậu rửa tay xong rồi trở lại thì trên bàn ăn đã được xếp đầy các món.
Nồi gà hầm được đặt ở giữa, còn có một món rau củ quả được xào và canh gà. Canh gà vẫn được nấu đến mức rất trong trẻo như cũ, vừa nhìn liền biết chú Quyền dùng nước để luộc gà một lần, không còn dính dầu, bên trong còn thả chút nấm.
Thật sự rất ngon miệng.
Tối hôm nay chỉ ăn gà với gà thôi.
"Em trai đâu rồi ạ?" Tề Trừng ngồi vào chỗ thì phát biệt thiếu mất Tưởng Chấp.
Chú Quyền nói: "Tiểu Tưởng mới về lúc chiều rồi."
"Vậy hắn không có phúc ăn." Tề Trừng thấy đã đủ người rồi nên cũng chẳng màng đến Tưởng Chấp nữa.
Mọi người bắt đầu bữa ăn.
Đùi gà chặt thành miếng, chất thịt căng mịn trơn mềm, bên ngoài là một lớp dầu mỡ cháy vàng, cắn một cái xuống liền b*n r* nước thịt, ai đó bắt đầu biến thân thành nhóc Đói Cơm:
"Ui ui ui, ngon quá đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!