Chương 25: Ông xã, đây là Chó ngốc của chúng ta!

"Tiểu Trừng, hôm nay tâm trạng con tốt thế? Cả buổi sáng đều cười híp cả mắt."

Buổi trưa chuẩn bị ăn mì, chú Quyền đang làm thêm thức ăn, sườn kho, trứng xào cà chua, còn có thêm cả thịt thái. Xương sườn được hầm cho nhừ thiệt nhừ, nồi đất không che đậy nổi mùi hương, câu cho hồn vía Càn Phạn nhân nào đó đều muốn bay lên mấy tầng mây, game cũng không thiết chơi nữa, ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng ăn.

"Có thể ăn mì nên con rất vui vẻ." Tề Trừng xiên dâu tay bỏ vào miệng, cười đến đôi mắt cong cong, không biết là dâu tây ngọt không, nhưng vẫn là hôn trộm ông xã ngọt hơn.

Trộm, trộm hôn ông xã.

Dâu tây trong miệng bỗng trở nên thật ngọt, Tề Trừng chịu đựng cả khuôn mặt đang nóng bừng, lại nghĩ, vận may của cậu thật tốt quá đi.

Lần đầu tiên thích một người, kết quả người đó lại là ông xã của cậu!

Là loại hợp pháp đó!

"Dâu tây ngọt ghê, con đi hỏi một chút xem ông xã có ăn hay không." Tiểu Trừng Trừng ngồi không yên, ôm chén trái cây chạy lên lầu hai tìm ông xã.

Cốc cốc.

Tiểu Trừng Trừng lén lén lút lút dán mặt vào cửa, "Ông xã ~ "

"Vào đi."

Đây đã là lần thứ ba trong sáng hôm nay thiếu niên chạy tới gõ cửa phòng anh. Hai lần trước thì tới đưa nước, đưa truyện manga, lần này thì không biết lại mang cái gì đến nữa đây. Bạch Tông Ân hơi hiếu kỳ.

Anh cứ nghĩ là sau khi tên ngốc này hôn trộm anh xong thì sẽ thẹn thùng không dám nhìn mình, nhưng không ngờ——

Lá gan thiếu niên lớn hơn anh nghĩ nhiều.

"Ông xã, dâu tây ngọt cực, em đem đến đưa cho anh." Tề Trừng đẩy cửa tiến vào, chạy chậm từng bước từng bước, cẩn thận che chở chén trái cây trong lồng ngực, sau đó đặt ở trên bàn của ông xã.

Sợ anh không ăn nên lại cường điệu: "Thật sự rất ngọt đó."

"Em ăn qua rồi." Bạch Tông Ân nói rất khẳng định.

Tên ngu ngốc này, trên miệng còn dính nước dâu tây, làm cho môi càng thêm đỏ.

Bạch Tông Ân dời mắt, không nhìn đến môi thiếu niên nữa. Tề Trừng bối rối, bởi vì quá muốn đến gặp ông xã, với cả dâu tây thật sự siêu ngọt, cậu chả kịp suy nghĩ gì mà đem đồ đưa đến.

Giờ thì gay go rồi, cậu quên mất ông xã có bệnh khiết phích.

"Em, em đi lấy cái nĩa cho anh, ông xã chờ một chút, mà thôi để em làm một chén khác." Cún con vội vội vàng vàng chạy ra ngoài làm việc.

Trong phòng, Bạch Tông Ân cầm cái nĩa trong chén lên c*m v** miếng dâu tây đưa vào miệng.

Cái nĩa của thiếu niên, dâu tây của thiếu niên.

Quả nhiên rất ngọt.

Người mình thích có bệnh khiết phích, tất nhiên phải càng cưng chiều rồi. Lòng Tề Trừng rất bao la, mỗi người đều có nếp sống khác nhau, điều này chả có gì để ý cả, chưa kể hai người còn là chồng chồng nữa, giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau là điều đương nhiên.

Nhưng không hiểu lúc này Tề Trừng lại nghĩ đến cái gì mà lại bắt đầu đỏ mặt tiếp..... Tắm, tắm rửa cũng nằm trong phạm vi chăm sóc đúng hông?

A a a a Tề Trừng mày lại đang suy nghĩ cái gì vậy hả!!!

Đình chỉ! Đình chỉ!

Cún con đem hình ảnh hiện ra trong đầu xua đuổi hết đi, hết sức chuyên chú cắt dâu tây.

"Ông xã, em chuẩn bị tốt hết rồi nè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!