Một chén canh, bên cạnh còn có một đĩa nhỏ để bỏ xương.
"Chú Quyền hầm sườn thơm lắm luôn, hầm đến mức thịt rìa ra khỏi xương." Tiểu Trừng Trừng nói đi nói lại ý muốn để Bạch Tông Ân có thể ăn hết thịt nhưng kết quả lại hăng hái đến mức làm bản thân thòm thèm nuốt một ngụm nước miếng.
Ầu, xấu hổ quá đi.
Càn Phạn nhân lúc nào cũng đói bụng trăm triệu lần.
Trưa nãy cậu đã ăn cái gì ấy nhỉ? Tề Trừng có chút mơ hồ, sáng nay thật sự chả có chút tâm tư gì, giống y như là bị ai đó lấy mất trái tim bé nhỏ đi vậy, Tề Trừng xuất thần ôm tim.
Bạch Tông Ân ở trên giường nhắc nhở: "Tim cậu đói bụng à?"
Cún con gâu gâu hai tiếng, hai tay tự dời xuống xoa xoa bụng.
Sau đó thì kinh hãi đến biến sắc: "Ông xã, bụng của tui tự nhiên xẹp lại rồi!"
"... Đi ăn cơm đi." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng lắc đầu, "Ông xã, anh phải ăn cơm trước đi rồi tui mới đi ăn." Một bộ dáng 'nếu ông xã không ăn cơm thì tui sẽ chết đói' rất hiên ngang lẫm liệt.
"Vậy cậu cứ chịu bị đói đi."
Bạch Tông Ân cầm muỗng lên, nhấp một hớp canh. Đồ ngốc bên cạnh ánh mắt sáng quắc, dò hỏi: "Ông xã, mùi vị như thế nào?"
Rõ ràng không có chút khẩu vị gì nhưng chả hiểu sao bây giờ anh lại cảm thấy lại có chút không tồi.
"Ăn rất ngon."
Rầm.
Càn Phạn nhân phải chịu đựng! ! ! !
"Ông xã, anh ăn thử thịt đi, có phải rất mềm hay không." Cún con nuốt nước miếng tha thiết chờ mong.
Xương sườn được sắp xếp và chặt rất cân đối. Dùng muôi chạm nhẹ vào thì xương cốt liền rìa ra, rút hết xương ra bỏ vào đĩa nhỏ bên cạnh, Bạch Tông Ân dưới ánh mắt thèm thuồng của người nào đó, lạnh nhạt đưa thịt vào miệng.
"Rất mềm."
Còn rất thơm nữa. Cún con có thể ngửi thấy được!
Bạch Tông Ân ung dung thong thả ăn xong chén canh, cả rau dưa với thịt đều được ăn sạch sẽ.
Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Tề Trừng thật cao hứng.
Ông xã đã ăn xong rồi, bây giờ cậu có thể đi ăn cơm.
Ngay sau đó cún con liền hóa thân thành chim sẻ nhỏ ân cần, thu thập khay, lau khô bàn —— nhưng thật ra bàn cũng rất sạch sẽ, không giống như lúc cậu ăn, vương ra khá nhiều.
Tề Trừng bê khay ra ngoài.
Bạch Tông Ân ngồi dựa vào gối dựa, nghĩ nghĩ, bây giờ thiếu niên đi ăn cơm tối, chắc phải một lúc lâu nữa mới quay trở lại.
Chưa tới hai phút, Tề Trừng cộc cộc cộc chạy vào, trong tay ôm rất nhiều đồ.
Cậu đem máy chơi game, truyện manga đến bỏ hết lên bàn.
"Ông xã, bây giờ tui đi ăn cơm, nếu anh cảm thấy chán quá thì có thể xem mấy thứ này, truyện tranh tui mới mua á, chưa có đọc đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!