Chương 16: (Vô Đề)

Lưu ý nhỏ nhẹ: chương trước đã được cập nhật thêm đoạn cuối, các bạn độc giả trên truyenwiki1. com thân iu của tui hãy quay lại để đọc nó trước khi bước chân sang chương 16 này nhá, tui iu mọi người (◍•ᴗ•◍)❤

____

Qua hai ngày.

Vết thương trên mặt Tề trừng đã hoàn toàn kết vảy, cậu ngứa không chịu được, chỉ muốn đưa tay lên cào cào.

Thật sự rất ngứa.

"Tiểu Trừng, không được cào, móng tay không sạch thì sẽ làm nó lưu lại sẹo mất." Chú Quyền đem nước chanh đưa tới.

"Cám ơn chú Quyền."

Tề Trừng nâng cốc thủy tinh, đem thân cốc chạm lên mặt, cảm giác lạnh như băng làm cậu rất thoải mái. Chậm rãi uống nước chanh, một hồi lại dán mặt lên cốc, nhưng uống xong rồi, mặt vẫn ngứa. Tề Trừng nhịn không nổi, lén lút đưa tay lên sờ sờ.

Trên mặt có hai nơi rất ngứa, một cái ở bên má trái, cái còn lại ở dưới mắt phải.

Có một cái vảy nhợt nhạt, sờ lên hơi kì kì nhưng cảm giác rất tốt——

"Tề Trừng."

Thanh âm quen thuộc vang lên. Tề Trừng tay run một cái, nhanh chóng buông tay xuống, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, quả nhiên là ông xã đã xuống dưới "Có, có chuyện gì sao ông xã?"

A a a cuối cùng cũng biết cái cảm giác 'Mẹ của bạn gọi bạn bằng đầy đủ họ tên' là như thế nào rồi !!

Ông xã vừa gọi cả họ lẫn tên của cậu, linh hồn nhỏ bé của cậu đều bị dọa cho chạy hết.

"Không phải cậu muốn chơi game sao."

"Ồ nha." Tề Trừng lập tức quên mất 'tên đầy đủ' đã làm cậu run cầm cập như thế nào, không khỏi cao hứng, đáp một tiếng, "Chơi chứ, cửa ải kia tui vẫn không thể qua nổi, thật không biết cách nào để qua được luôn."

Tề Trừng có một chiếc ông xã chơi game quá giỏi nên cậu đem hết đồ ăn vặt mà cậu coi như châu báu ra để tặng anh.

Cún con Tiểu Tề Trừng rất nhanh đã hóa thành nhân viên bán hàng muốn đẩy mạnh doanh số.

"Ông xã, anh muốn ăn kẹo sữa này hông? Tui mua á, vị sữa siêu đậm luôn."

"Cái kẹo sơn tra này nữa, không chua đâu, có chút ngọt á."

"A còn có nước chanh của chú Quyền —— "

Tề Trừng thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tông Ân, cún con nghẹn ngào ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Nước chanh đi."

Bạch Tông Ân đưa tay lên cầm, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày.

Cún con Tiểu Tề Trừng lập tức a nha một tiếng, vui vẻ chạy vào nhà bếp bê nước chanh ra.

Ly của cậu đã uống gần hết nhưng Tề Trừng lại không biết sau khi cậu lạch bạch chạy đi thì tầm mắt Bạch Tông Ân đã dừng lại trên nửa ly nước chanh kia của cậu.

Nước chanh của Tề Trừng...

Bạch Tông Ân vừa thu hồi lại ánh mắt thì thấy thiếu niên ôm một bình lớn đi ra, tay còn cầm một cái ly không. Cậu cẩn thận từng li từng tí rót cho anh một ly, sau đó mới lấy thêm cho mình. Tề Trừng cầm ly uống ừng ực hai ngụm, nước có dính lại môtg chút trên khóe môi, đôi môi hồng hào cũng vì thế mà ánh nước.

Nhất định uống rất ngon.

Đôi mắt thiếu niên to tròn hệt như cún con, sau đó lại cong cong cười, lộ ra má lúm đồng tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!