"Dùng cái đầu nhỏ của em suy nghĩ một chút xem, Tiểu Chấp có cái lá gan đó à?"
Tề Trừng cũng bình tĩnh lại, lý trí trở về, thẹn thùng xấu hổ nói: "Em miệng nhanh hơn não á. Đúng là Husky không có gan ấy thật, vừa rồi lúc cậu ấy bảo Phạn Phạn ốm, Thanh Thời còn trách là phải chú ý mồm miệng nữa, vậy nên nhất định không thể xảy ra chuyện em vừa nói được."
Người lớn thường sẽ khen con nít là thân thể rắn chắc, cứng cáp, mũm mĩm, trông khoẻ mạnh này kia. Thật ra cũng không phải là không được nói con nít ốm, nhưng Úc Thanh Thời lại quá cẩn thận, cũng có thể là do đạo đức nghề nghiệp, ở giới giải trí rất dễ bị xuyên tạc lời nói hành động nên y mới cẩn thận đến thế.
"Vậy..." Tề Trừng nháy mắt với ông xã, vậy tại sao dì Triệu lại biến sắc cơ?
Bạch Tông Ân nhẹ nhàng vỗ lên đầu Trừng Trừng nhà mình: "Có lẽ là thấy hai người họ nói chuyện yêu đương rồi."
Tề Trừng lập tức tỏ vẻ "tiêu đời rồi", căn cứ vào tình tiết trong tiểu thuyết gốc, hình như lúc này cũng gần đến lúc Triệu Thiến phát hiện ra con trai mình yêu đương với Úc Thanh Thời, sau đó liền có một màn mẹ chồng ác độc ra tay chia cắt đôi trẻ.
"Chắc tí nữa em sẽ nhắc nhở Husky chút." Tốt xấu gì cũng cho hắn chuẩn bị.
Cũng may là lúc này Úc Thanh Thời đã nổi tiếng hẳn rồi, hơn nữa sau khi ra mắt y vẫn luôn làm việc chăm chỉ, vẫn còn hai tác phẩm chưa được phát sóng, danh tiếng vô cùng nổi. Tề Trừng không biết nhiều gì về giới giải trí nhưng vẫn biết Úc Thanh Thời rất hot.
Bởi vì Châu Châu và TT trong phòng làm việc đều rất mê Úc Thanh Thời, hôm nay hai người họ đến tham gia tiệc thôi nôi của Phạn Phạn, lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thanh Thời, hai em gái này biểu hiện như phát điên phát cuồng, cũng may là biết khắc chế, không dám đi quấy rầy người ta... Chủ yếu là do Husky cứ chăm chăm nhìn họ như hổ rình mồi vậy.
Lúc chụp ảnh chung, cuối cùng hai em gái này cũng cảm thấy mỹ mãn, vớt được một tấm ảnh chung.
"Có muốn chụp ảnh chung cùng nhau không?" Lúc đó, Úc Thanh Thời đã chủ động hỏi hai cô nàng.
Thật ra Úc Thanh Thời là một người có cảm giác giới hạn rất rõ ràng, hôm nay đến tham gia hoạt động riêng tư của bạn bè nên y cũng không muốn bị công việc ảnh hưởng đến, trước đó có những người chủ động xin ký tên chụp ảnh chung, Úc Thanh Thời đều từ chối, sau đó tránh mặt đi đến nơi khác dạo chơi.
Bây giờ y chủ động mở miệng là do thái độ yêu thích một cách tôn trọng của TT và Châu Châu. Khác hẳn với những quý phu nhân dắt theo con cái đến đây, tuy rằng giọng điệu của họ cũng thân thiện khách sáo, nhưng lại có thể nghe ra ẩn ý khinh thường nghề nghiệp diễn viên của y.
Khi đó, Úc Thanh Thời mới lạnh nhạt khéo léo từ chối.
"... Anh ấy thật sự rất tốt bụng." Husky vẫn cứ nhìn chằm chằm theo Úc Thanh Thời.
Tề Trừng đứng đằng sau nhìn cái ót Husky, nói: "Vừa rồi mẹ cậu mới lên lầu hai, thấy cậu với Thanh Thời đuu nhau rồi đó."
"Đâu có làm đâu, chỉ hôn cái thôi." Tưởng Chấp lập tức phản bác theo bản năng.
Tề Trừng lập tức tỏ vẻ "À há ~ lừa được rồi" cậu quay sang nhìn ông xã, trên mặt như viết dòng chữ "em thông minh lắm luôn đúng không", lanh lợi tinh nghịch. Bạch Tông Ân khẽ cười, xoa xoa đầu Trừng Trừng xem như khen ngợi.
"Mẹ tôi đã thấy rồi à..."
Tưởng Chấp phục hồi lại tinh thần, hắn không sốt ruột giống như trong tưởng tượng, thậm chí còn rất bình tĩnh nữa là đằng khác, tựa như hắn đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay vậy, sẵn sàng đón lấy hậu quả từ lâu. Đồng thời ánh mắt hắn còn lộ ra ý cười, vẫn dõi theo sau bóng lưng của Úc Thanh Thời.
"Không sao cả."
Hắn và anh Thanh Thời lén lút yêu đương, thật ra cũng chịu hết nổi cảnh không danh không phận này rồi.
Tề Trừng không thể không nhìn Husky với con mắt khác xưa, đúng là công chính có khác.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng WA. TT. PAD, tại acc: cmj_jinju!!!)
Bữa tiệc thôi nôi hôm nay chủ yếu cho đám con nít vui chơi ăn uống. Hôm nay Phạn Phạn vui lắm, đến chiều tà, ánh mặt trời cực kỳ đẹp, trên bãi cỏ còn có trận thi đua thả diều, đương nhiên Phạn Phạn sẽ không bỏ qua rồi, mà người thả diều tất nhiên sẽ là người ba ruột của nhóc, đội cha con tình thâm đó.
"Pá pá!"
Phạn Phạn ở trong lòng ba lớn huơ nắm đấm bé xíu mà cổ vũ cho ba nhỏ, hai mắt tròn xoe cứ nhìn ba nhỏ, được một chốc rồi lại nhìn con diều Tiểu Yến Tử trên bầu trời.
Sau đó lại thể hiện một tràng hải cẩu vỗ tay.
Bạch Tông Ân xoa đầu con trai, mắt thấy cái kẹp con heo màu hồng trên đầu con trai còn chưa tháo xuống, anh vừa đưa tay chạm vào thì Phạn Phạn liền cúi đầu nhìn anh, bi bô nói cái gì đó không rõ, nhưng Bạch Tông Ân vẫn nghe hiểu được, đó là không được động vào kẹp nhỏ của nhóc.
"Được rồi, ba không động, Phạn Phạn là sành điệu nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!