*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Trừng mở hộp ra. Bên trong có *switch được đóng gói kĩ càng, có lưu hành, có các trò chơi kinh điển, còn có cả các đĩa tập thể dục. Game controller phối màu vàng Pikachu, rất đáng yêu, khiến tâm tình người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
Tề Trừng đứng ở trước hộp, không biết nên làm thế nào.
Cậu có hơi căng thẳng.
Nghĩ tới lúc còn học đại học, trong kí túc xá sẽ có mấy tên phú nhị đại rất yêu thích chơi cái này. Trò chơi vừa mới ra thì ngay lập tức đi nạp thẻ. Cậu nghe bạn cùng phòng phổ cập kiến thức rằng chơi game mà nạp thẻ thì sẽ có nhiều thứ tốt hơn cày chay nhiều.
Bạn cùng phòng chơi cái này liền cười nhạo những người chơi vương giả nhưng cày chay kia.
"Đối với tôi mà nói, đó cũng chỉ là một món tiền nhỏ thôi. Dựa vào chính sức mình cày game lên hạng mới là một chuyện."
"Cậu vương giả quý mấy rồi? Chơi game mà không nạp tiền thì còn có nghĩa lý gì nữa chứ."
Những cuộc hội thoại đại loại thế này, Tề Trừng nghe không hiểu, thế nên cũng bị bài xích không ai chơi cùng.
Nhưng cậu biết, chơi mấy loại game này tiêu rất nhiều tiền...
Bất quá, hiện tại cậu có ông xã rồi !!!
Bạch Tông Ân thấy thiếu niên tay cầm máy chơi game đang ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng tròn. Không biết lại suy nghĩ cái gì mà quay đầu lại rất vui vẻ nhìn anh, khác gì một chú cún con mới được thưởng món đồ chơi mới đâu.
"Ông xã, anh đối với tui quá tốt rồi!"
Chỉ là cái máy chơi game mà thôi, thế nhưng Tề Trừng lại cong cong đôi mắt cao hứng mà nhìn anh, làm anh có cảm giác mình là người ban phát toàn bộ vui sướng cho cậu vậy.
Rất kỳ quái.
Bạch Tông Ân hạ mắt. Cún con Tề Trừng gâu gâu suиɠ sướиɠ ngồi xuống đất xem sách hướng dẫn, cũng không hề phát hiện 'nốt ruồi son xuất hiện là lúc có người gặp xui xẻo' đã hiện thế :)))))
Tề gia thiên vị con út nhưng theo anh biết, bọn họ cũng không giới hạn chi tiêu của Tề Trừng.
Nhưng cảm giác vui sướng hưng phấn khi được cầm máy chơi game trên tay kia của thiếu niên lại không phải là giả.
'... Không nên đánh con, con sẽ ngoan '.
Thời điểm đó, Tề Trừng bị sốt nên nói mớ.
Bạch Tông Ân ánh mắt minh bạch, muốn đem hết mâu thuẫn trên người cậu ra chải chuốt tìm hiểu rõ ràng.
Tề Trừng ngồi dưới đất không hề biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt hưng phấn sáng ngời, miệng nhỏ bla bla vui sướng nói: "Thật sự kết nối với tv được nè. Đây là lần đầu tiên tui chơi cái này đó, nhắc đến mới nhớ cũng là ông xã mang đến thật nhiều lần đầu tiên cho tui luôn."
Bạch Tông Ân ngẩng đầu nhìn, đôi con người đen láy sáng bóng của cậu đập vào mắt anh.
Trong ánh mắt thiếu niên phảng phất hình bóng của anh.
Chỉ có mình anh...
"Ông xã đúng là người tốt nhất thế gian này, à không, là tốt nhất vũ trụ này luôn!"
"Tui thật thích anh!"
Lời nói của Tề Trừng vừa chân thành lại trong sáng. Cậu nói xong hai má còn hơi ửng hồng, quay đầu trở lại nghiêm túc đọc sách hướng dẫn nhưng hai tai đỏ ửng đều bán đứng Tề Trừng, cho thấy cậu cũng đang rất thẹn thùng.
Bạch Tông Ân bình tĩnh thu hồi ánh mắt đang phân tích thiếu niên trước mặt, thật sự lúc này không thể nhìn ra được điều gì.
Bạch Tông Ân nghi ngờ người này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!