Chương 7: (Vô Đề)

"Bụp!"

Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, Cố Tuyết Cầm vội vàng xông tới.

"Long Thiên Tiếu, anh điên rồi! Nếu anh vào tù thì con anh làm thế nào? Con bé là con của anh, nó đã không có mẹ rồi, anh còn muốn mất nốt bố sao? Long Thiên Tiếu, anh là đàn ông, là một người bố, khi làm bất cứ việc gì anh có thể động não một chút không?"

Cố Tuyết Cầm vừa nói vừa hụt hơi, không biết là quá tức giận hay là đi quá nhanh. Cô cứ nói mãi, khóe mắt cũng đỏ lên, rõ ràng là đang tức giận.

"Còn gì muốn nói nữa không?"

Long Thiên Tiếu hỏi.

"Anh cho rằng đánh nhau thì có thể giải quyết tất cả mọi chuyện sao? Long Thiên Tiếu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đánh Tôn Hạo thành như thế thì tôi không thể bảo vệ được anh đâu. Hắn ta là người thừa kế nhà họ Tôn. Tuy rằng, nhà họ Tôn chỉ là dòng họ hạng hai ở thành phố Lâm Giang nhưng muốn tiêu diệt anh thì quá dễ dàng! Năm năm rồi, anh ngốc nghếch năm năm rồi.

Tôi thà rằng anh tiếp tục ngốc nghếch như thế cũng không muốn anh khoe khoang sức mạnh nhất thời!"

Cố Tuyết Cầm nói một lèo, một tay nắm lấy khung cửa, tức phát điên.

"Cô đang lo cho tôi à?"

Ánh mắt của Long Thiên Tiếu sắc bén nhìn Cố Tuyết Cầm. Chỉ một câu như thế đã mạnh mẽ đánh thẳng vào sâu trong lòng cô.

"Long Thiên Tiếu, anh là đồ khốn!"

Bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tuyết Cầm siết chặt, vẻ mặt giận hờn nhìn Long Thiên Tiếu. Cô giận đến nỗi không ngăn được những giọt nước mắt rơi ra. Nghe lời nói của anh, quả thật cô tức đến phát khóc. Dưới ánh nhìn tức tối của cô, Long Thiên Tiếu lại đứng dậy đi về phía Cố Tuyết Cầm.

"Cảm ơn!"

Long Thiên Tiếu nhìn thẳng vào mắt Cố Tuyết Cầm, giơ tay lau nhẹ những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói.

Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, tiếng còi càng lúc càng lớn. Long Thiên Tiếu ôm con gái đi ra ngoài lại bị Cố Tuyết Cầm giữ lại.

"Long Thiên Tiếu, đừng nghĩ mọi việc đơn giản như thế. Anh sắp phải vào tù rồi, nhà họ Tôn chắc chắn sẽ nghĩ hàng ngàn cách để anh vĩnh viễn không thể đi ra. Bây giờ anh đưa con gái đi, thân thủ của anh tốt như vậy, anh nhất định có cách tháo chạy đúng không?"

Cố Tuyết Cầm tỏ ra kiên quyết nhìn Long Thiên Tiếu, trên khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

"Ngốc quá, khóc gì nào? Tôi từng nói sẽ bù đắp cho cô, từng nói sẽ không làm cho cô mất mặt! Ở thành phố Lâm Giang, vẫn chưa có người đủ tư cách động vào tôi đâu!"

Long Thiên Tiếu lại lau nước mắt trên gò má Cố Tuyết Cầm, mỉm cười nói. Sau đó, anh kéo tay cô ra, nhanh chóng đi xuống lầu.

Trong sân nhỏ ở dưới lầu, lúc này đã chen chúc mấy xe cảnh sát, có hơn mười người từ trên xe xuống.

Một người đàn ông trung niên mặc thường phục đi tới, có vài cảnh sát đi theo sau lưng ông ta.

"Bà Trịnh, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói có một tên lưu manh đánh con trai bà mà còn đánh cả bà nữa. Con trai bà gần như mất nửa cái mạng rồi sao?"

Trần Hướng Thiên nhìn Trịnh Lệ Hoa có chút nhếch nhác, hỏi han. Vốn dĩ ông ta không cần đích thân đến, nhưng Trịnh Lệ Hoa kêu bà ta và con trai đều bị đánh, chỉ mặt đặt tên bảo ông ta đi qua, ông ta mới không thể không tới một chuyến.

Dù sao, nhà họ Tôn ở thành phố Lâm Giang cũng coi là thế gia hạng hai, cũng có chút giao tình với ông ta.

"Cảnh sát trưởng Trần, chính hắn đã đánh con trai tôi thành ra nông nỗi này. Ông hãy bắt hắn ta lại".

Lúc này, Long Thiên Tiếu vừa hay ôm cô bé con từ trong nhà đi ra. Trịnh Lệ Hoa chỉ Long Thiên Tiếu hò hét.

"Đúng, chính là nó, ra tay đánh người, tội ác tày trời, nhất định phải bắt cái thằng vô dụng này ngồi tù!"

Vương Mỹ đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối. Bà ta hận một nỗi thằng vô dụng này không biến mất trong tầm mắt mình ngay lập tức. Nếu như thế, bà ta có thể đường hoàng bảo con gái mình ly hôn với kẻ vô dụng này.

"Bà có quan hệ gì với anh ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!