Chương 6: (Vô Đề)

Bước chân của Tôn Hạo di chuyển linh hoạt, khi tìm được một cơ hội, hắn ta ra một đòn đấm móc về phía Long Thiên Tiếu.

Nhưng không ai ngờ là nắm đấm của Tôn Hạo lại bị Long Thiên Tiếu thản nhiên vẩy tay một cái mà tiêu biến toàn bộ sức mạnh.

Bùm!

Long Thiên Tiếu dùng tốc độ cực kỳ nhanh, lật tay đấm vào giữa cổ họng của Tôn Hạo, khiến thân thể của hắn ta bay ra xa trong nháy mắt. Một đòn như vậy, nếu năm năm trước xuất chiêu như thế thì có thể anh đã đoạt mạng của đối phương rồi.

Nhưng bây giờ đã không giống như trước đây, anh cũng không phải chàng thanh niên đầy khí phách năm đó.

Anh chỉ muốn dùng hành động nói cho tất cả những người này rằng, dù bất cứ ai cũng không thể gọi con gái của anh là đồ con hoang.

Đòn thứ nhất!

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

Cố Tuyết Cầm lạnh nhạt nhìn Long Thiên Tiếu đang bình tĩnh đứng đó như nhìn một người lạ. Người chồng của cô ốm yếu dặt dẹo suốt năm năm đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đến vậy.

"Mày muốn chết phải không!"

Tôn Hạo đứng lên, sau khi bị Long Thiên Tiếu đánh cho một đòn thì hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ta không thể mất mặt như thế, mẹ hắn và Cố Tuyết Cầm đều đang nhìn về bên này.

Tôn Hạo lại xông lên, nhưng lần này Long Thiên Tiếu không đối phó bằng đòn lúc trước mà lại đứng nguyên tại chỗ, đợi nắm đấm của Tôn Hạo lướt tới.

Đến khi nắm đấm của Tôn Hạo đánh đến trước mặt, một tay anh vồ lấy, giữ nắm đấm của Tôn Hạo bằng lòng bàn tay to lớn.

Rắc rắc!

Nắm đấm của Tôn Hạo bị Long Thiên Tiếu vặn bẻ vang lên tiếng răng rắc.

A… a…!

Lúc đầu vẫn còn bình thường, nhưng theo lực tác động của Long Thiên Tiếu, vẻ mặt của Tôn Hạo dần trở nên méo mó, cuối cùng còn kêu lên thảm thiết.

Rắc rắc!

Tiếng xương gãy vụn, những người đứng xung quanh nghe thế thì trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

"Thả tôi ra, thả tôi ra!"

Tôn Hạo hét lên thảm thiết.

Bụp…

Long Thiên Tiếu lại đạp một phát vào sườn của Tôn Hạo, lực đạp mạnh đến nỗi không biết Tôn Hạo đã bị gãy mấy cái xương sườn.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.

"Thật là vô dụng, xương cốt yếu ớt, không đỡ nổi ba đòn, đai đen Taekwondo cơ đấy?"

Từng động tác của Long Thiên Tiếu nhanh gọn, dứt khoát, sau đó tỏ vẻ khinh miệt nói.

"Long Thiên Tiếu, anh…"

Cố Tuyết Cầm che miệng, kinh ngạc không thể tin nổi. Tuy cô không có tình cảm gì với Tôn Hạo, nhưng thấy tình trạng thê thảm của Tôn Hạo thì cảm thấy có chút thương cảm.

Mà lúc này, Long Thiên Tiếu lại bước về phía Tôn Hạo đang nằm rạp trên mặt đất.

"Thằng vô dụng kia, cậu muốn gì, cậu định làm gì con trai tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!