Chương 5: (Vô Đề)

"Anh chính là chồng của Tuyết Cầm?"

Ánh mắt Tôn Hạo nhìn anh chăm chú, rõ ràng đã biết nhưng vẫn hỏi.

Không sai!

Long Thiên Tiếu trả lời, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh Cố Tuyết Cầm.

"Thế thì tôi nói cho anh biết tôi dựa vào điều gì để quyết định hôn nhân của hai người, tôi và Tuyết Cầm quen biết nhau từ nhỏ, coi như thanh mã trúc mã rồi! Những thứ này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi giỏi giang hơn anh, thích hợp làm chồng của Tuyết Cầm hơn anh".

Tôn Hạo tự tin nói.

"Từ phương diện nào mà nhìn ra được điều ấy?"

"Còn phải nói à? Tiểu Hạo nhà người ta vừa từ nước ngoài về, tốt nghiệp Đại học danh tiếng bên nước ngoài, từng làm việc trong doanh nghiệp top 500 của thế giới, lần này quay về là để thừa kế gia nghiệp của nhà họ Tôn. Một tên vô dụng như cậu có gì và dựa vào cái gì để so bì với người ta?"

Vương Mỹ sốt ruột lên tiếng, ngay từ khi Long Thiên Tiếu bước xuống và nói chuyện, bà ta đã thấy căm hận anh chết đi được, chỉ không tìm được cơ hội mở lời thôi.

"Chứ còn gì nữa, bản thân mình thế nào, chẳng lẽ không tự biết sao?"

Cố Thiếu Duy cũng tỏ ra khinh thường.

"Tiểu Hạo nhà tôi, từ nhỏ đã được gia đình giáo dục tốt, phương diện nào cũng rất xuất sắc, có thứ gì thua kém cậu đâu?

Bảy tuổi nó đã học đánh piano, mười ba tuổi lấy chứng chỉ piano cấp bảy, mười bảy tuổi lấy chứng chỉ piano cấp chín đồng thời bắt đầu học taekwondo, hai mươi tuổi đã đạt đai đen taekwondo đồng thời được Đại học Cambridge tuyển vào học, bây giờ chưa đến ba mươi đã học thành tài, có công danh có sự nghiệp!

Quỹ đạo cuộc đời như thế, cậu tưởng tượng ra nổi không?

"Trịnh Lệ Hoa cảm thấy tự hào về con trai mình, trong mắt bà ta, Long Thiên Tiếu chỉ là một thằng nông dân thôi."Tôi mười một tuổi học võ, mười ba tuổi tiến vào chiến khu biên giới phía Nam, mười sáu tuổi gi3t chết ba cao thủ Đông Khấu dưới chân núi Thiên Trụ, thăng chức làm thượng úy; mười tám tuổi giết địch vô số, thăng lên làm thiếu tá, hai mươi tuổi lập vô số chiến công, phá lệ thăng chức thành thiếu tướng, hai mươi ba tuổi được phong làm thượng tướng của đế quốc, hộ quốc chiến thần, bảo vệ biên giới phía Nam, tuần tiễu thiên hạ!

"Long Thiên Tiếu ngồi xuống, giọng điệu rất thản nhiên."Phụt… ha ha ha…

", khi nghe đến đây, Tôn Hạo vừa uống một ngụm nữa, suýt nữa thì phun ra ngoài:"Anh nói gì cơ? Mười ba tuổi đã tòng quân? Ở Đại Hạ, muốn nhập ngũ ít nhất phải mười tám tuổi! Còn thượng tướng nhất đẳng của đế quốc?

Anh đang đùa tôi à?Long Thiên Tiếu, cậu điên rồi à, chém gió gì đấy? Cái bộ dạng của cậu mà đòi làm thượng tướng đế quốc, nói ra có ai tin không?

"Sắc mặt Vương Mỹ cực kỳ tệ."Long Thiên Tiếu, cứ yên lặng làm một tên vô dụng cũng không ai nói gì anh đâu, anh chém gió làm gì, sợ chị tôi chưa đủ mất mặt à?

"Cố Thiếu Duy cũng lên tiếng."Chính vì nói ra không ai tin nên tôi mới nói ra!

"Đối mặt với những lời dị nghị, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói vậy."Người bình thường phải đợi mười tám tuổi, nhưng tôi không phải người thường!

"Long Thiên Tiếu hờ hững đáp."Đủ rồi, Long Thiên Tiếu! Anh muốn làm gì hả? Sáng nay anh đã hứa với tôi thế nào?

"Cố Tuyết Cầm cũng đỏ hoe hai mắt, khẽ mắng anh."Cô yên tâm, hôm nay không để cô mất mặt nữa đâu

". Nghe vậy, Long Thiên Tiếu bình tĩnh đáp lại."Anh…

"Trước kia, bất kể người khác nói Long Thiên Tiếu thế nào, anh cũng không hó hé nửa lời, hôm nay thực sự khác biệt, vả lại dường như trên gương mặt anh có thêm vẻ điềm tĩnh và tự tin! Tuy rằng Cố Tuyết Cầm oán hận Long Thiên Tiếu trong lòng, nhưng cũng không bỏ qua chi tiết này."Long Thiên Tiếu, ý của anh là anh mạnh hơn tôi?

"Mặt mũi Tôn Hạo sa sầm, hắn ta chưa từng thua kém ai chứ đừng nói là một tên vô dụng kinh khủng như vậy, bảo hắn ta làm sao nuốt trôi được cục tức này?"Đúng vậy, vả lại không chỉ đơn giản là một chút một xíu, mà như đom đóm so với ánh trăng, như chim sẻ so với hồng hộc!

Tôi vốn không thèm so bì với anh, nhưng anh và mẹ anh quá ti tiện!

"Long Thiên Tiếu điềm tĩnh nói."Cậu dám mắng tôi? Mắng tôi ti tiện?

"Trịnh Lệ Hoa nghe thấy câu này mà đứng bật dậy khỏi ghế, chỉ vào Long Thiên Tiếu mà quát lên."Tôi không chỉ mắng bà, tôi còn dám đánh bà, thậm chí còn dám giết bà!

"Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh đi, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt khiến nhiệt độ tại đó dường như giảm đi trong thoáng chốc. Rõ ràng ban đầu ấm áp như mùa xuân, chỉ một giây sau đã khiến người ta rét run tận trong lòng. Điều này khiến đám đông thậm chí quên mất phải phản bác lời anh."Mẹ, phí lời với tên vô dụng này làm gì? Cứ ra tay là biết ngay thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!