Cố Mĩ Linh không thể ngờ, sự việc sẽ phát triển đến mức độ này, nhục, nhục như chó.
"Cô gái này, cô không sao chứ?"
Chú Trương đi tới, hỏi.
"Không sao? Nhìn tôi giống không sao à?"
Cố Mĩ Linh cảm thấy mình sắp nổ tung. Nhìn cô ta như vậy không phải rõ ràng là đang có chuyện sao?
"Vậy xin hỏi tôi có giúp gì được cho cô không?"
Chú Trương lại hỏi.
"Phiền ông dọn sạch rác trong hàng ăn của ông đi".
Cố Mĩ Linh chỉ vào Long Thiên Tiếu, Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm, hung hăng nói. Cô ta rơi vào tình cảnh này đều do thằng vô dụng Long Thiên Tiếu.
Giờ phút này, cô ta hận anh muốn chết.
"Vâng. Người đâu, giúp tôi ném cô gái này ra ngoài, ném sang phía bên kia đường".
Vẻ mặt của chú Trương hơi trầm xuống, tỏ ra lạnh lùng nói.
"Mấy người dám? Các người có biết tôi là ai không? Tôi là Cố Mĩ Linh, là người nhà họ Cố. Các người dám làm như thế với tôi thì sau này sẽ hối hận đấy".
Nghe lời nói này, Cố Mĩ Linh bỗng chốc phát hỏa lên.
"Vậy thì trước tiên đánh một trận, đánh cho không nói được nữa thì vứt cô ta ra ngoài".
Chú Trương lạnh nhạt nói. Mấy người bảo vệ lao vào đánh đấm. Sau đó, Cố Mĩ Linh đã bị đánh đến mức không thể nhận ra.
Cô ta bị đám người này nhấc lên, thang máy đi thẳng xuống tầng 1, ném sang phía đường đối diện.
"Người đâu, tới đây dọn dẹp một chút, không được làm ảnh hưởng đến mọi người dùng cơm".
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, chú Trương lại nói.
"Thưa cậu Long, không ảnh hưởng đến cậu dùng bữa chứ?"
Chú Trương đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, hơi khom lưng, vô cùng cung kính nói. Nhìn người đến, Long Thiên Tiếu cảm thấy hơi khó hiểu. Anh biết người này là người nhà họ Tần, nhưng anh cũng không có quan hệ gì với chú Trương này.
"Không có gì. Tại sao ông lại biết tên tôi?"
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Cậu không biết tôi, nhưng chắc có quen quản gia Lý. Ông ta đã nói, chỉ cần cậu Long đến chỗ chúng tôi ăn cơm thì chúng tôi phải phục vụ thật tốt".
Chú Trương lại nói.
Ông ta có duyên gặp mặt với Long Thiên Tiếu một lần, thậm chí còn không biết thân phận của Long Thiên Tiếu. Nhưng quản gia Lý đã dặn dò phải cẩn thận đối đãi với nhân vậy này thì sao có thể là người bình thường được?
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì chỉ hơi cúi đầu, anh biết bác Lý đi cùng với Tần Tiểu Manh hôm đó, là người lớn tuổi thường đi theo Tần Viễn Lâm, có thể nói đó là một trong những người mà Tần Viễn Lâm tin tưởng, tín nhiệm.
Cảm ơn các ông.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Cậu Long, chúng tôi xin tặng cậu bữa ăn này. Ở đây vẫn còn hai chai Romanee Conti, nếu cậu thích vị này thì hãy giữ lại uống dần nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!