Mọi người đều tập trung chú ý vào Long Thiên Tiếu đang nhập lại mật mã.
"Tít tít, thanh toán thành công!"
Lúc này, máy OS đã vang lên âm báo thanh toán thành công, không gian lúc này trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
"Thanh toán thành công rồi à?"
"Sao có thể thế được?"
"Thằng vô dụng này nhiều tiền thế?"
Nghe thấy âm báo xác nhận thành công, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin. Nhất là Cố Mĩ Linh thì đứng sững như trời trồng, mãi mà không thể nói ra lời.
"Cảm ơn quý khách, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức mở rượu ạ".
Sau khi thanh toán thành công thì thái độ của nhân viên phục vụ cũng thay đổi, không nghĩ đến người đàn ông nhìn có vẻ bình tĩnh, thờ ơ nay lại thực sự là người có tiền.
Cố Tuyết Cầm ngồi bên cạnh đầy khó hiểu, vừa rồi cô cho rằng Long Thiên Tiếu cố ý nhập sai mật khẩu, bây giờ xem ra là thật sự nhầm lẫn.
"Anh lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?"
Cố Tuyết Cầm hỏi nhỏ.
"Chuyện này cô không phải lo đâu, hôm nay không làm cô mất mặt nữa nhỉ?"
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy thì mặt mày hơi đỏ lên, nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo của Cố Mĩ Linh vừa rồi bây giờ vẫn đang đứng chết lặng, trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trong nhà họ Cố, tuy cô không tranh không đoạt với ai nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy tiện sỉ nhục cô. Khi bị gây khó dễ và sỉ nhục cô cũng sẽ phản kháng.
Nhân lúc Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang nói chuyện, sắc mặt Cố Mĩ Linh khó coi vô cùng. Cô ta cun cút quay về chỗ ngồi của mình, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì.
"Bố ơi, người phụ nữ vừa già vừa xấu kia muốn trốn kìa".
Lúc này, con mắt tinh nghịch của Long Tiểu Tịch nhìn thấy Cố Mĩ Linh đang muốn bỏ đi thì la lên.
"Ranh con, mày nói ai vừa già vừa xấu đấy?"
Cố Mĩ Linh nghe thấy thế thì quay sang mắng mỏ Long Tiểu Tịch, cô bé nghe vậy cũng không sợ, chỉ trốn vào lòng Cố Tuyết Cầm với tốc độ nhanh như chớp.
Nghe Cố Mĩ Linh mắng Long Tiểu Tịch như thế, ánh mắt Long Thiên Tiếu lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Thua rồi thì làm theo quy tắc cá cược đã nói đi!"
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
"Cá cược cái gì? Tôi không biết cậu nói gì cả?"
Cố Mĩ Linh chống nạnh, vênh mặt hất hàm mà nói, muốn cô ta phải quỳ lạy tên vô dụng này là chuyện không thể nào.
"Nếu cô không gọi đồ mà tôi đã gọi thì cô phải quỳ xuống, bái lạy xin lỗi rồi chạy quanh nhà hàng sủa tiếng chó".
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
"Đúng thế, vừa một giây trước còn nói thế mà!"
"Chớp mắt đã hối hận rồi à? Còn tỏ ra kiểu đó?"
"Khốn nạn thật, lại còn giả ngu, muốn trốn đấy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!