Chương 42: (Vô Đề)

Đối với chuyện Long Tiểu Tịch ngủ cùng Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu không phản đối. Từ nhỏ tới giờ, thực ra Long Tiểu Tịch chưa từng bài xích Cố Tuyết Cầm. Dù Cố Tuyết Cầm hay mạnh miệng nhưng trái tim lại mềm nhũn.

Mấy năm nay, nếu không nhờ Cố Tuyết Cầm mềm lòng như thế, có lẽ bố con họ không sống được tới bây giờ.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng nay, Long Thiên Tiếu dậy rất sớm.

Cố Tuyết Cầm có thói quen chạy bộ sớm nhưng hôm nay, cô lại dẫn theo cả Long Tiểu Tịch.

Khi Long Thiên Tiếu nấu xong bữa sáng, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch mới bước vào từ bên ngoài.

Bố ơi, con đói!

Long Tiểu Tịch đi vào bếp, rướn cổ lên hét.

"Con đi đánh răng rửa mặt trước đi!"

Long Thiên Tiếu nói.

Vâng ạ!

Long Tiểu Tịch cực kỳ ngoan ngoãn đáp.

"Bánh bao hôm nay thơm quá!"

Cố Tuyết Cầm đi tới, mở lồ ng hấp, cầm một cái lên, cắn một phát.

"Không phải cô mới chạy bộ buổi sáng xong à, ăn luôn sao?"

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua rồi hỏi.

"Hôm nay không chạy bộ mà là leo núi, Tiểu Tịch nhỏ vậy sao chạy bộ nổi?"

Cố Tuyết Cầm lắc đầu.

Cũng đúng!

Long Thiên Tiếu đáp. Anh nhanh chóng nấu xong bữa sáng, trên bàn cơm đã bày một bàn đầy đồ ăn.

Lúc này, Vương Mỹ đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng bếp, sắc mặt bà ta không hề dễ nhìn.

Trước kia, con gái bà ta không nói chuyện với thằng vô dụng này nhiều, thậm chí một tháng còn chẳng được mấy câu, nhưng hôm nay, hai đứa này nói nhiều như vậy, bằng tổng số lời nói trong một tháng rồi còn gì.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

"Trước kia anh làm đầu bếp à? Tôi cảm thấy món anh nấu ngon lắm!"

Ngồi vào bàn cơm, Cố Tuyết Cầm hào hứng nói, mấy năm nay, tay nghề của Long Thiên Tiếu còn giỏi hơn đầu bếp trong khách sạn bình thường rất nhiều.

Nhưng dù sao nấu cơm dọn dẹp cũng không phải việc của đàn ông nên trong mắt Vương Mỹ và Cố Vân Sơn, thậm chí là trong mắt Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu chỉ là một thằng vô dụng nấu ăn ngon chút thôi.

"Trước kia tôi từng học một chút nên cũng không tệ lắm!"

Long Thiên Tiếu cười nói, anh mới phát hiện ra là Cố Tuyết Cầm đột nhiên chịu nói chuyện với mình rồi, cô càng lúc càng giống một người bình thường, ít nhất không như trước kia, chẳng khác nào một khối băng.

"Một người đàn ông biết nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ thì được tích sự gì? Đàn ông đàn ang thì nên như thiếu niên tướng quân của Đế Quốc – Long Vương, dựng đao cưỡi ngựa bảo vệ tổ quốc ấy!"

Vương Mỹ nhìn ngứa mắt thì nói.

"Người như vậy có thể oai phong bốn phương nhưng bên trong lại chẳng thể bảo vệ nổi người mình yêu thương. Vậy thì đó chẳng phải kẻ nhu nhược à. Nghe nói thiếu niên tướng quân Long Vương kia đã mất tích năm năm rồi, không chừng trốn ở góc nào sám hối rồi ấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!