Chương 4: (Vô Đề)

"Trưa nay nhà mời cơm khách, anh ăn cùng đi!"

Gạt nước mắt và điều chỉnh cảm xúc của mình rồi Cố Tuyết Cầm mới nói.

Ăn cùng nhau hả?

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm với vẻ ngạc nhiên.

"Là cùng ngồi vào bàn ăn cơm! Đến lúc đó anh đừng nói năng linh tinh, hôm nay bạn thân của mẹ tôi và con trai của bạn thân đến nhà làm khách, tới lúc đó không tránh khỏi vài câu châm chọc anh, anh nhẫn nhịn đi, tôi không muốn mất mặt vì anh".

Cố Tuyết Cầm nhấn mạnh thêm, nói xong, cô quay người bỏ đi.

Tôi hiểu rồi!

Long Thiên Tiếu không biết tại sao cô sợ anh làm cô ấy mất mặt mà còn bảo anh ngồi vào bàn cơm, nhưng vẫn đồng ý. Mấy năm trở lại đây, anh chưa từng ăn cơm cùng họ trên một chiếc bàn. Bất kể ngày lễ gì, anh và con gái luôn là người ngoài trong gia đình này.

Khoảng nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn sáng đã hoàn tất. Hai bố con vẫn bày hai cái ghế con và một cái bàn trong phòng bếp, bắt đầu ăn cơm.

"Long Thiên Tiếu, trưa nay có khách quý đến nhà, tôi sẽ nấu cơm. Còn hai bố con anh thì biết điều một chút, cút được đi đâu thì cút, đừng trồi ra làm mất mặt gia đình chúng tôi".

Đúng lúc này, Vương Mỹ bước vào phòng bếp, lạnh lùng nói. Long Thiên Tiếu đã nghe nhưng không nói gì.

"Mẹ, khách quý nào thế, sao con không biết gì?"

Đây là giọng nói của Cố Thiếu Duy.

"Dì Trịnh của con đấy!"

"Dì Trịnh? Dì Trịnh về rồi hả, chắc anh Tôn Hạo cũng về rồi chứ?"

"Chứ con gì nữa, hôm nay dì Trịnh và anh Tôn Hạo của con đều đến".

Vương Mỹ nói vậy, có vài phần đắc ý.

"Năm đó anh Tôn Hạo và chị mình là một cặp mà ai cũng coi trọng, nếu không vì anh Tôn Hạo ra nước ngoài du học, người nào đó có thể nhân cơ hội này thừa cơ xông vào không?"

Cố Thiếu Duy lên tiếng chế giễu.

"Ngày tốt lành thế này mà nhắc đến thằng vô dụng ấy làm gì? Con gái mẹ xuất sắc như thế, cũng chỉ có người xuất sắc như cậu Tôn mới xứng với con gái mẹ thôi. Thằng vô dụng kia cũng chỉ được cái may mắn, qua một thời gian nữa, mẹ sẽ bắt thằng vô dụng này cút ra khỏi nhà ta!"

Vương Mỹ càng nói càng tức, cơn giận phừng phừng bốc lên. Nhưng những lời châm chọc này không lọt nổi vào tai Long Thiên Tiếu, không cần biết lời nói độc ác đến cỡ nào, bao nhiêu năm nay, anh đã quen hết rồi.

Ăn xong bữa sáng, anh dẫn cô bé về phòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười giờ sáng, một chiếc BMW X5 lái vào khu nhà ở trên núi Vân Lan, dừng lại trước cổng tòa nhà nhà họ Cố. Một chàng thanh niên mặc âu phục tươm tất, vóc dáng cao gầy và nước da trắng ngần từ trên xe bước xuống.

Theo hắn ta xuống xe còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đeo kính râm, vóc dáng đã phát tướng.

"Đây… đây là Tiểu Hạo hả?"

Vương Mỹ từ trong nhà bước ra, giọng nói có vẻ kích động.

"Dì Vương, cháu là Tôn Hạo, đã nhiều năm không gặp dì!"

Tôn Hạo cười cười, liếc mắt nhìn Vương Mỹ rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ra vẻ hoài niệm.

"Tiểu Mỹ à, chúng ta là bạn cùng lớp bao nhiêu năm, lại được gặp nhau rồi".

Người phụ nữ diêm dúa kia tháo kính râm, tươi cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!