Chương 38: (Vô Đề)

Tôi không có ý đó?

Long Thiên Tiếu cúi đầu nói. Anh không ngờ được khi nói đến chuyện này, Cố Tuyết Cầm lại phản ứng mạnh như thế.

Vậy anh có ý gì?

Cố Tuyết Cầm hùng hổ, ép người nói.

"Trước đây không phải là cô rất muốn tôi nhanh chóng rời đi sao? Tôi sợ tôi sẽ tiếp tục liên lụy đến cô".

Long Thiên Tiếu cười khổ nói.

"Nhiều năm làm khổ tôi như thế mà giờ lại để ý chút thời gian này sao? Anh giả bộ làm người tốt làm gì? Anh muốn cưới thì cưới mà muốn ly hôn thì ly hôn sao? Long Thiên Tiếu anh cứ luôn tự cho mình là đúng như vậy à?"

Cố Tuyết Cầm quay mặt đi, có chút kích động nói.

Long Thiên Tiếu chỉ đứng im tại chỗ. Anh cảm thấy không khí có chút ngại ngùng. Anh là người từng trải như thế, thông minh như thế mà giờ phút này bỗng không nhìn thấu nổi người con gái trước mắt rốt cuộc muốn làm gì.

"Có thể không ly hôn, nhưng tôi không muốn ở đây nữa".

Long Thiên Tiếu suy nghĩ một hồi lâu, mới có chút chán nản nói.

Tại sao?

Cố Tuyết Cầm hỏi.

"Tôi là một người đàn ông thì cũng có tôn nghiêm của một thằng đàn ông. Tôi không muốn người khác mở mồm ra thì gọi tôi là đồ vô dụng, không muốn con gái tôi bị gọi là đồ con hoang. Con bé đã sáu tuổi rồi, cũng dần dần hiểu chuyện. Tôi không muốn con bé lớn lên trong môi trường đầy tiếng mắng chửi.

Con bé đáng được sống ở trong một gia đình tốt hơn, nhưng tôi không có cách nào đem lại cho con bé một gia đình hoàn chỉnh

". Long Thiên Tiếu hít sâu một hơi rồi mới nói. Anh là một người có thể chịu nhục, nhưng khi không cần chịu nhục nữa thì tại sao còn phải chịu những lời chế giễu đó?"

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì không biết phản bác ra sao. Nhớ lại những năm nay, thái độ của người trong nhà đối xử với bố con Long Thiên Tiếu như thế nào thì lòng cô lại trầm xuống.

"Trong nhà này, cô là người duy nhất mà tôi để ý!"

Long Thiên Tiếu lại nhìn Cố Tuyết Cầm, bình thản nói. Đây không phải là câu tỏ tình, nhưng khi Cố Tuyết Cầm nghe thấy câu nói này thì trong lòng khẽ run rẩy.

Hai người lại rơi vào trầm mặc hồi lâu.

"Hôm nay anh ra ngoài, đến Trung tâm thương mại Tiềm Long đúng không? Còn mua không ít đồ?"

Cố Tuyết Cầm bỗng nhiên hỏi.

Sao cô biết?

Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc.

"Tôi và Uyển Tình đến đó ăn cơm thì nhìn thấy các anh".

Cố Tuyết Cầm nói thẳng không giấu diếm.

"Đúng vậy, đi mua mấy bộ quần áo và vài đồ linh tinh".

Long Thiên Tiếu không hiểu tại sao Cố Tuyết Cầm lại đột nhiên hỏi như thế, luôn cảm thấy người con gái này gần đây có chút kỳ lạ.

"Quần áo đâu, cầm ra đây tôi xem".

Cố Tuyết Cầm nói một cách thô lỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!