Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm chào hỏi nhau một tiếng rồi đưa con gái ra ngoài.
"Bố ơi, chúng ta ra ngoài sớm như vậy để làm gì?"
Cô bé được Long Thiên Tiếu ôm lấy liền hỏi.
Đi thăm ông bà!
Long Thiên Tiếu đáp ngắn gọn.
"Không phải ông bà không có ở nhà sao? Tại sao lại đến thăm?"
Cô bé chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
"Không phải là Vương Mỹ và Cố Vân Sơn!"
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng nói.
Vậy thì là ai ạ?
"Là bố và mẹ của bố, ông bà nội của con và cả cô con nữa".
Lúc nói những lời này, cổ họng Long Thiên Tiếu như nghẹn lại, mười tám năm đã trôi qua rồi, rời nhà từ khi còn trẻ, chớp mắt thế mà đã mười tám năm, sau mười tám năm, bố mẹ còn có thể nhận ra mình không?
Năm năm kể từ ngày trở về thành phố Lâm Giang, anh vẫn không dám đi gặp bố mẹ mình, thân phận, hoàn cảnh của anh đã định trước rằng không thể tiếp xúc với quá nhiều người.
Trong khi chưa có đủ thực lực và điều kiện, anh càng tiếp xúc với nhiều người thì đồng nghĩa với việc càng có nhiều người rơi vào cảnh nguy hiểm, người càng gần gũi thì sẽ càng nguy hiểm.
Năm năm nay, anh từng quay trở lại mảnh sân nhỏ chỗ khu xóm nghèo không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có thể trốn ở ngõ nhỏ bên ngoài nhìn bố mẹ đã già nua của mình từ xa, không dám bước ra để nhận nhau.
Một là không còn mặt mũi nào đối diện với đấng sinh thành, mặt khác, anh cũng lo rằng sự xuất hiện của mình sẽ mang tới bất trắc và tai họa cho gia đình.
Anh biết, mình mất tích suốt mười tám năm, vì muốn đi tìm mình mà bố mẹ đã dùng hết tài sản, giờ trong nhà chẳng còn gì.
Dẫn con theo, Long Thiên Tiếu bắt xe taxi đi thẳng về phía tây thành phố, khoảng chừng mười phút sau, họ dừng tại một trạm xe buýt ở phía tây thành phố, chỗ này là trạm cuối, mặc dù chỉ cách khu dân cư núi Vân Lan hơn mười phút đi xe nhưng nó lại là nơi cực kì hoang vắng của thành phố Lâm Giang.
Thành phố Lâm Giang vô cùng phát triển trong vài năm trở lại đây, nhưng vẫn chưa thể phát triển đến bên phía tây này, vì nơi này so với phía nam hay phía bắc thì còn lạc hậu hơn rất nhiều.
Phía tây thành phố là nơi tập trung rất nhiều người nghèo, là xóm bần cùng nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy một tảng lớn các túp lều của người dân nơi đây, môi trường xung quanh rất bẩn thỉu và lộn xộn.
"Bố ơi, ông bà nội sống ở đây sao?"
Long Tiểu Tịch chớp mắt hỏi.
Ừ, sống ở đây!
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, bế cô bé đi vào trong con hẻm nhỏ lộn xộn bừa bãi, anh rời khỏi nơi này khi mới mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi có thể nhớ được rất nhiều thứ, bao gồm từng ngõ hẻm ở nơi đây, mỗi một ngôi nhà, kể cả là những ngóc ngách ngày xưa chơi trốn tìm
Đi vào trong con hẻm nhỏ này, Long Thiên Tiếu có một cảm giác vừa quen vừa lạ, bao nhiêu năm rồi, sự thay đổi của nơi này đương nhiên cũng rất lớn, nhưng dường như vẫn có thể tìm thấy được những được dấu vết của năm tháng xưa cũ.
Ở giữa xóm nghèo, trong một căn nhà nhỏ hơi hoang tàn là một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cái bể làm bằng bê tông, trước mặt là một thùng gỗ chất đầy quần áo, bà ấy đang ngồi vò miệt mài.
Ở bên cạnh, một cô gái chừng hai mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhặt rau.
"Mẹ, con nói thật mà, hôm đó, lúc con ở chợ rau thực sự đã gặp được anh trai đó!"
Cô gái ngồi nhặt rau, khẽ cau mày nói với người phụ nữ bên cạnh.
"Khi anh trai bị đám buôn người bắt đi cũng chỉ mới mười một tuổi, con cũng mới có bốn năm tuổi, con nhớ anh con trông như thế nào chắc? Con đừng có đùa với mẹ nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!