"Hạo à, bác sĩ nói rồi, giờ con không nên kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của xương cốt. Còn về việc báo thù, con yên tâm, nhất định sẽ phải báo mối thù đánh con biến dạng này!"
Trịnh Lệ Hoa ngồi bên cạnh giường bệnh, tình trạng của bà ta thì đỡ hơn chút, chỉ bị sưng hết mặt lên. Cú tát của Long Thiên Tiếu khá mạnh, khiến miệng bà ta méo xệch, giờ nói chuyện còn hơi lắp bắp.
"Con muốn tận mắt nhìn thấy tứ chi của Long Thiên Tiếu bị cắt đứt, và giẫm đạp lên con đàn bà giả thanh cao Cố Tuyết Cầm kia!"
Tôn Hạo nhếch miệng, nói chuyện một cách khó khăn.
"Được được, nghe con hết!"
Trịnh Lệ Hoa vội vàng nói, sợ Tôn Hạo bị k1ch thích quá mức.
Lạch cạch!
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông khoảng 4,50 tuổi mặc vest đi vào.
"Sao đấy, bà bảo Hạo nhà mình bị đánh à? Trong thành phố Lâm Giang này còn có người dám động vào nhà họ Tôn chúng ta à?"
"Tôn Tập Lương, ông đến rồi cơ à, con trai bị đánh như thế rồi mà ông vẫn còn oai như thế nữa!"
Trịnh Lệ Hoa thấy người đàn ông đến thì vội vàng cáo trạng.
"Nói tôi nghe xem, rốt cuộc là kẻ nào làm?"
Tôn Tập Lương nhìn Tôn Hạo, hơi chau mày, lạnh lùng hỏi.
Nghe tin con trai bị đánh nghiêm trọng, ông ta liền vội vàng đến đây. Tình huống cụ thể ra sao ông ta còn chưa rõ.
"Còn là ai được nữa, chính là cái thằng con rể vô dụng Long Thiên Tiếu của nhà họ Cố kia kìa! Nó không những đánh con trai ông mà còn đánh cả tôi nữa".
Trịnh Lệ Hoa tức tối nói, giọng điệu vô cùng ác độc.
"Vậy hai người cứ để nó đánh thế à? Không biết gọi người đến à? Cảnh sát trưởng Trần với tôi có quen biết mà, không lẽ ông ta không nể mặt tôi mà xử lí được chuyện này hay sao".
"Xử lí cái đếch gì, nói ra mà thấy tức".
Trịnh Lệ Hoa nghe vậy liền tức tối đáp lại. Sau đó, bà ta đem mọi chuyện phát sinh tại nhà họ Cố kể hết lại một lần.
Nghe hết đoạn kể của Trịnh Lệ Hoa, Tôn Tập Lương rõ ràng là cảm thấy không tin.
"Bà đùa tôi à, cảnh sát trưởng Trần sao có thể quỳ xuống trước mặt cái tên vô dụng đó được? Lại còn dám tát bà nữa? Không lẽ nó không biết bà là ai à? Lẽ nào nó không biết bà là người của Tôn Tập Lương sao?"
"Chuyện là thế đấy, Tôn Tập Lương, ông giải quyết chuyện này cho tôi đi, dù sao tôi cũng nuốt không trôi cục tức này đâu".
Trịnh Lệ Hoa khó chịu nói.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là báo thù.
"Bà chờ chút, tôi gọi cho cảnh sát trưởng Trần hỏi cho rõ".
Tôn Tập Lương lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hướng Thiên. Nhưng một lúc lâu sau, điện thoại chỉ truyền đến âm thanh máy bận.
"Có chuyện gì thế này?"
Tôn Tập Lương chau mày, khó hiểu nói. Ông ta lại gọi lần nữa, nhưng vẫn hiện số máy bận như cũ.
Không nghe máy?
Tôn Tập Lương chau mày chặt hơn, dường như nhận ra có gì đó không đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!