Sau khi nhân viên lễ tân rời đi, Long Thiên Tiếu cũng chào tạm biệt Tần Viễn Lâm. Tần Viễn Lâm có ý muốn mời Long Thiên Tiếu ở lại dùng bữa, nhưng Long Thiên Tiếu đã lịch sự từ chối, nói mình có việc bận.
Anh không từ chối được sự nhiệt tình của Tần Viễn Lâm, bèn để ông ta tiễn mình xuống dưới. Giờ bên ngoài tòa nhà đã được thu dọn sạch sẽ, không còn cảnh "đầu rơi máu chảy" như ban nãy nữa.
Lúc Long Thiên Tiếu đi qua tầng 1, đám bảo vệ đó không còn nhìn anh như trước nữa mà thể hiện rõ sự sợ hãi.
Dĩ nhiên, Long Thiên Tiếu không quan tâm đ ến chuyện nhỏ này lắm. Anh ôm con gái rời khỏi tòa nhà Long Đằng, tìm một cây ATM rút khoảng 50 ngàn ra.
"Bố, ông Tần đó cho chúng ta tiền thật này".
Nhìn Long Thiên Tiếu rút tiền ra, Long Tiểu Tịch bất ngờ kêu lên.
"Không được nói cho ai biết chuyện ông Tần cho chúng ta tiền, con nhớ chưa?"
"Vâng, Tiểu Tịch nhớ rồi ạ".
"Ừ, đi thôi, giờ ta về nhà".
Long Thiên Tiếu "ừ" một tiếng, sau đó, đúng lúc này, một chiếc Lamborghini dừng trước mặt hai người.
"Anh cả, để tôi đưa anh về!"
Là Lâm Hi, cô ấy thò đầu ra nói.
"Tôi tự về được mà".
Long Thiên Tiếu cười khổ nói.
"Để tôi đưa anh về cho, ít nhất còn biết anh cả sống ở đâu chứ!"
Lâm Hi kiên trì nói. Cô ấy đã quyết định ở lại thành phố Lâm Giang này lâu dài, mà lí do là gì thì chỉ mình cô ấy biết.
Lâm Hi cứ khăng khăng một lời khiến Long Thiên Tiếu đành phải lên xe. Chiếc xe chậm rãi tiến lên, vì nó là xe sang nên chắc chắn đi trong thành phố Lâm Giang sẽ bị chú ý, tỉ lệ người ngoái lại nhìn là 100%.
Khoảng nửa tiếng sau, Lamborghini tiến vào khu dân cư Vân Lan Sơn.
"Dừng lại trước cửa khu này đi!"
Long Thiên Tiếu nói. Lâm Hi nghe theo, nhưng xe vừa mới dừng lại thì đã có người đi tới. Lâm Hi đành kéo cửa xe xuống.
"Cho hỏi có chuyện gì vậy?"
Lâm Hi hỏi, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là bảo vệ canh cửa của khu dân cư.
"Kính chào quý khách, chào mừng quý khách đến với khu dân cư, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ đỗ xe dành riêng cho khách quý rồi ạ".
Bác Lưu – bảo vệ canh cửa – nói với giọng ninh hót.
"Xin lỗi nhé, tôi không định vào đâu".
Lâm Hi bình thản nói.
"Haha, không vào cũng được, sau này chúng tôi vẫn hoan nghênh quý khách tới đây".
Bác Lưu cười khà khà, vẻ mặt nịnh hót. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Long Thiên Tiếu ngồi phía sau xe thì cảm xúc liền trở nên đặc sắc hơn nhiều.
Sao cái tên này lại ở đây? Đây chẳng phải Long Thiên Tiếu, thằng con rể vô dụng của nhà họ Cố hay sao? Bác Lưu không tài nào hiểu nổi, nhưng Long Thiên Tiếu đã lên tiếng trước khi ông ta kịp nghĩ rồi.
"Không còn gì nữa thì tôi về đây".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!