Chương 200: (Vô Đề)

"Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu, hai người ra đây cho tôi!"

Lúc này, Vương Mỹ đi tới phòng khách, hét lớn.

Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đồng thời bước ra khỏi phòng, bốn mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.

"Mẹ, mẹ tìm bọn con có chuyện gì?"

Cố Tuyết Cầm hỏi.

"Ban nãy bên phía gia tộc truyền tin đến, nói rằng chúng ta đã hoàn toàn bị đuổi ra khỏi gia tộc, có phải là như vậy không?"

Vương Mỹ chất vấn.

"Chưa đến nỗi vậy, vừa mới giao hẹn".

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút bất lực nói.

"Giao hẹn gì? Nếu mua được biệt thự trên đỉnh núi, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc đúng không?"

Sắc mặt Vương Mỹ rất tệ, hỏi.

Mẹ biết hết rồi.

Cố Tuyết Cầm khẽ thở dài, nhìn Long Thiên Tiếu rồi nói.

"Mẹ nghe nói, lại là tên đó đưa ra quyết định. Chuyện của nhà chúng ta, từ khi nào đến lượt nó quyết định vậy?"

Vương Mỹ ồn ào nói.

"Đây là quyết định chung giữa con và anh ấy".

Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ, cô muốn gánh giúp Long Thiên Tiếu một phần trách nhiệm, nhưng dường như không có tác dụng gì.

"Quyết định chung? Ha ha… Cố Tuyết Cầm, xem ra con đã quyết tâm chung sống cùng cậu ta? Mẹ thấy con bị điên rồi, con như vậy là đang tự hủy hoại tương lai của chính mình đó!"

Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, tàn bạo nói.

"Con không biết tương lai mẹ đang nói đến là gì? Lấy một người chồng giàu có? Gả vào một gia đình hào môn? Làm bà chủ cao sang quyền quý?

Trong mắt con, an phận thủ thường, đồng tâm hiệp lực với người đàn ông của mình quản lý gia đình, làm việc chăm chỉ, có sự nghiệp và lý tưởng riêng, đó mới là tương lai của một người phụ nữ

". Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, nói bằng giọng điệu lạnh lùng."Được lắm, Cố Tuyết Cầm, con đủ lông đủ cánh rồi, nói rõ cho mẹ biết, có phải là con quyết tâm chung sống với tên vô dụng đó rồi đúng không?

"Trong lòng Vương Mỹ hoàn toàn nổ tung, bà ta hét lên."Đúng

". Câu trả lời của Cố Tuyết Cầm đơn giản mà dứt khoát."Được lắm, được lắm. Nếu đã vậy, con cút cho mẹ! Nếu con muốn ở lại thì bắt buộc phải ly hôn và để cái tên rác rưởi này cùng con gái của cậu ta cút khỏi đây, nhà này không nuôi nổi đám người nhàn rỗi

". Vương Mỹ vô cùng tức giận, bà ta la lên. Bà ta không ngờ đứa con gái vốn ngoan hiền của mình giờ đây lại làm trái ý của bà ta như vậy."Tôi sẽ chuyển ra ngoài. Tôi cũng không muốn con gái mình lớn lên trong tiếng chửi bới, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quá trình trưởng thành của con bé. Trong vòng một tuần, tôi sẽ rời khỏi đây

". Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói."Ha ha ha… Long Thiên Tiếu, dựa vào đâu? Cậu thật sự muốn mua biệt thự trên đỉnh núi sao? Cậu có tiền chắc? Ha ha ha…

"Khi Vương Mỹ nghe được lời này, bà ta cảm thấy rất tức cười, kẻ vô dụng này điên thật rồi, điều tồi tệ duy nhất là dẫn theo cả con gái bà ta điên cùng."Có hay không có tiền, điều này không liên quan tới bà

". Long Thiên Tiếu thản nhiên nói."Long Thiên Tiếu, tôi thấy cậu chẳng có bản lĩnh đó đâu, cả đời này cậu chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Mặc dù bây giờ Tuyết Cầm bị cậu lừa, nhưng tương lai, sẽ có một ngày con bé hiểu được nỗi lòng của tôi

". Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu, cay nghiệt nói."Tôi không cần phải chứng minh với bà là mình có tiền đồ hay không. Bởi vì tôi không cần phải chứng minh bất cứ điều gì nữa, tôi có lừa cô ấy hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ biết. Cô ấy tin tôi, tôi sẽ không phụ lòng tin của cô ấy. Tôi đi, cô ấy cũng sẽ đi cùng tôi

". Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu bình thản, dường như anh không hề cảm thấy tức giận vì sự cay nghiệt của Vương Mỹ vậy."Được. Nếu cậu mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, tôi sẽ quỳ xuống li3m giày cho cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!