"Không tức, không tức, chị không tức, chị không thèm chấp đứa nhóc như em".
Tần Tiểu Manh cố gắng nén lại tâm trạng kích động trong lòng, hít thở dồn dập, lẩm bẩm nói.
"Chị gái xinh đẹp, chị thật trẻ con!"
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, lại nói.
Cái gì?
Tần Tiểu Manh đứng sững người.
"Chị có thể trưởng thành chút giống như em không?"
Long Tiểu Tịch tỏ vẻ bình tĩnh nói.
"Em im miệng cho chị. Chị muốn bóp ch3t em!"
Tần Tiểu Manh hoàn toàn bùng nổ sự cáu giận, hai tay vươn đến cổ Long Tiểu Tịch, nhưng cô bé còn chưa chạm đến cổ của Long Tiểu Tịch thì bỗng nhiên sững người lại.
"Ông Tần, chị ấy muốn đánh cháu, còn muốn bóp cổ cháu".
Long Tiểu Tịch bình tĩnh đi về phía Tần Viễn Lâm, trôi chảy nói. Tần Viễn Lâm không nói hai lời, đi thẳng đến trước mặt Tần Tiểu Manh gõ một cái thật đau vào đầu cô bé.
"Con làm gì vậy, con còn nhỏ lắm sao?"
Tần Viễn Lâm tức giận nói. Đứa con gái này của mình cũng đã mười tuổi rồi, lúc nào mới lớn hơn được đây?
"Bố, rốt cuộc con có phải con ruột của bố không? Bố lại vì người khác đánh con? Là em ấy chọc vào con trước chứ?"
Tần Tiểu Manh ấm ức nói.
"Con còn nhỏ lắm sao? Lại còn tính toán với một em bé".
Tần Viễn Lâm trừng mắt nhìn Tần Tiểu Manh, nói.
"Đúng vậy, có thể trưởng thành hơn giống như em không?"
Long Tiểu Tịch lại nghiêm túc đổ thêm dầu vào lửa, Tần Tiểu Manh hung hăng lườm Long Tiểu Tịch. Cô bé không thể nghĩ tới, hôm nay bị đánh bại trong tay đứa trẻ nhà nghèo này.
"Được rồi. Tần Tiểu Manh, con nghe kỹ cho bố. Từ hôm nay trở đi, thầy Long chính là thầy của con, đồng thời là vệ sĩ và lái xe".
Tần Viễn Lâm khẽ ho một tiếng, sau đó nói.
Thầy giáo?
Tin tức quá giật gân khiến Tần Tiểu Manh cảm thấy nhất thời không thể tiêu hóa nổi.
Đúng.
"Còn kiêm cả vệ sĩ và lái xe? Đã là vệ sĩ và lái xe thì sau này chú ấy phải nghe lời con à?"
Tần Tiểu Manh nghĩ một lát rồi suy một thành ba mà nói.
"Là con phải nghe lời thầy, chú ấy là thầy giáo của con. Sau đó mới là vệ sĩ và lái xe của con. Cho nên, sau này con đều phải nghe lời chú ấy, hiểu không?"
Tần Viễn Lâm nghiêm khắc vừa nói vừa lườm Tần Tiểu Manh.
"Hả? Sao có thể như thế? Không phải chú ấy là vệ sĩ và lái xe sao? Dựa vào cái gì mà sai khiến cô chủ phải nghe lời. Con không biết, con không đồng ý. Chú ấy là một ông chú kỳ quặc, lẽ nào không sợ chú ấy ăn trộm, hay làm chuyện có hại cho con gái bố sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!