Trịnh Ý Miên kéo miếng giấy kia nhìn một chút rồi chợt nói: "Có nhiều cách sửa khác mà, em vẽ lên chiếc áo này được không?"
"
Học tỷ hơi sửng sốt, lúc này mới nhanh chóng gật đầu "Được" rồi quay đầu lại nói với người phía sau mình, "Các cậu giúp tớ tìm sơn màu đến đây được không?"
"
Lúc sơn màu được mang đến thì Trịnh Ý Miên cũng đã nghĩ xong ý tưởng.
Cô cầm một cây cọ màu trắng, chấm chấm vào trong nước, sau đó quẹt vào ô màu lam nhạt, hỏi: "Còn bao lâu nữa sẽ lên sân khấu trình diễn?"
"
Lương Ngụ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, ngước mắt lên nói: "Mười lăm phút nữa."
"
Trịnh Ý Miên khẽ rũ mắt, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống mí mắt tạo nên một hàng bóng mờ tựa như hình quạt xếp.
Cô suy nghĩ một chút, rất nhanh nói: "Đủ rồi."
"
…
Phía sau hậu trường, tất cả mọi người xôn xao kinh ngạc trong chốc látrồi tựa như một hòn đá khổng lồ rơi xuống đáy biển, nhanh chóng lắng xuống nơi mặt nước mênh mông.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trịnh Ý Miên.
Giữa hai hàng chân mày của cô không hề có chút phiền não bực bội cũng không xem chuyện này thành một tai nạn bất ngờ khiến người khác phiền lòng.
Ngay cả khi mọi người đều đang chán nản thất vọng thì hơi thở toát ra xung quanh người cô lại mang đến cho người khác một năng lượng thoải mái tích cực gấp bội phần.
Có người đã nhìn ra được hình mà Trịnh Ý Miên đang vẽ, nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh mình: "Cô ấy thực sự rất lạc quan."
"
"Có năng lực, có tự tin mới có thể lạc quan như vậy đấy."
"
"Tớ lại không nghĩ thế, tớ cảm thấy chắc hẳn là cô ấy đã nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, tương tự như… Nguyên gì đó…"
"
"Nguyên khí thiếu nữ*?"
"
(Nguyễn khí thiếu nữ: hay còn có tên khác là Thổ thần tập sự- một tác phẩm truyện tranh Julietta Suzuki. Câu chuyện kể về cô gái trẻ Nanami Momozono là một người nhiệt huyết tràn đầy sức sống, luôn cố gắng chứng minh năng lực của bản thân khi biến cố gia đình đã khiến cô vô tình trở thành thần thổ địa mới của một ngôi đền.)
"Đúng đúng đúng, chính là nó."
"
Mọi người xung quanh còn đang thì thầm bàn tán thì Trịnh Ý Miên đã vẽ xong những nét phác họa, sau khi dùng kim chỉ may lại những vết nứt cô mới bắt đầu tô màu.
Bởi vì chất liệu đặc biệt của quần áo, phần rách được khâu lại thực sự trông rất khó coi, lại còn rõ cả đường may và chỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!