Lương Ngụ nhiều lần nghiêng người, hơi thở ẩm ướt khẽ phả bên tai như muốn phủ một tầng hơi nước lên tai cô.
Giọng anh khàn khàn gợi cảm, âm cuối khẽ nâng lên quyến luyến bịn rịn:
"Chúng ta không làm gì trái với tâm, cậu trốn tránh gì chứ?"
"
Hơi thở Lương Ngụ như được bao bọc bởi một hương vị mát lạnh ngọt ngào, anh vừa mở miệng, huyệt thái dương của Trịnh Ý Miên đã bắt đầu giật giật.
Đầu óc cô bỗng nhiên rơi vào trạng thái chết máy, cảm giác như huyết dịch từng chút từng chút ngưng đọng từ bên mang tai.
Đúng vậy, hai người bọn họ không làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao phải trốn tránh?
Cô ngây người mờ mịt đứng ở nơi đó, không thể hiểu nổi vừa rồi ai xui khiến bản thânkéo Lương Ngụ vào sau cánh cửa.
Nếu biết sẽ như thế này thì cô đã chẳng làm, mặt đỏ bừnglập tức đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngay khi chuẩn bị đẩy cửa thì bên ngoài lại vang lên một âm thanh… Một âm thanh khó mà diễn tả thành lời được.
Người ngoài kia… Thế mà lại… Lại hôn trong phòng học????
Cánh tay Trịnh Ý Miên đang nắm chặt chốt cửa trở nên cứng đờ, thật là, thật là không biết làm sao mới phải.
Bây giờ chắc chắn không thể đi ra ngoài, không thì phá vỡ khoảnh khắc thân mật của người ta mất, nhưng mà cứ đứng như thế này, thì lại phải mặt đối mặt với Lương Ngụ, mà không gian xung quanh đều bao phủ bởi hương thơm trên người cậu ta.
Trịnh Ý Miên, mày quả thực là một tay lão luyện trong việc tự đào hố chôn mình.
Cô tuyệt vọng rút tay về, tay vung về phía trước một chút, chạm vào da của Lương Ngụ.
Thật lạnh.
Cô lập tức rút tay về, tựa như một con mèo nhỏ cô độc bị hoảng sợ giật mình lui về phía sau.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đã "sầm" một tiếng, nặng nề đóng sập lại.
Cặp tình nhân đang âu yếm nhau trên bệ cửa sổ và hai người bọn cô, trố mắt nhìn nhau.
…..
Ai mà biết khóa cửa phòng này lại có vấn đề, cánh cửa đóng sậpnhưng không tự khóa, sau đó không biết đụng phải cái gì, tiếp tục bật trở lại một lần nữa.
…...
Lúc này Lương Ngụ đang dựa vào tường mỉm cười mới đưa tay kéo Trịnh Ý Miên tránhcánh cửa đang muốn đập vào người cô.
Đôi tình nhân ngoài kia sợ đến choáng váng, người con gái ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng kéo bạn trai của mình chạy ra bên ngoài.
Sau khi dùng tốc độ ánh sáng chạy trốn, bên ngoài còn vang vọng tiếng gào thét rên rỉ: "Ai biết còn có người không bình thường hơn chúng ta nữa chứ, trốn ở sau cánh cửa làm gì gì đó!"
"
Trịnh Ý Miên: ??
Phải rồi, cái gọi là có trăm miệng cũng không bào chữa được trong truyền thuyết, chính là khoảnh khắc này đây.
Cô cười gượng đi về phía trước mấy bước, nhìn chằm chằm vào mũi giày nói: "Chúng ta đi thôi."
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!