Chương 5: (Vô Đề)

Không khí nhẹ nhàng phiêu bồng.

Không thể kìm nén hơn được nữa rồi.

Ngay cả đại đội trưởng cũng hùa theo đám sinh viên của mình bật cười ha hả.

Có người bắt đầu ồn ào: "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, còn thiếu khăn che đầu nữa, mau, mau lên, mau che lại cho tân nương nào!"

"

"Phu thê giao bái rồi mới được vén khăn lên đấy."

"

"Còn gì nữa nhỉ ... Có phải sẽ có hình ảnh không phù hợp với trẻ em không?"

"

"Ha ha ha ha, con mẹ nó tớ rất có hứng với khóaquân sự này, cũng may trước đó không cúp học."

Lương Ngụ mỉm cười liếc cô một cái, không thèm để ý đến đám người đang ồn ào đùa bỡn sau lưng mình.

Anh chậm rãi nói: "Kết thúc buổi lễ."

"

Trịnh Ý Miên đột nhiên ngẩng đầu lên: "…Cái gì cơ?"

"

Luong Ngụ lắc đầu nói: "Tớ nói, cậu có thể ngồi xuống rồi."

"

Mãi mới có thể đặt người xuống, xung quanh cũng bắt đầu ngừng cười đùa.

Trịnh Ý Miên khoanh chân cúi đầu, vô dục vô cầu ngồi thiền dưới đất.

Ngã phật từ bi… Bước vào cửa tương tư

- Mới biết tương tư khổ*.

(Hai câu thơ này được trích trong bài thơ Trường tương tư của Lương Ý Nương

- Bản dịch của Vũ Ngọc Khánh. Sưu tầm.)

Phi, đọc** đến đâu vậy chứ?

Nặng lưng.

(*Đọc: : Ở đây có nghĩa là đọc thuộc lòng, thuộc làu làu, cũng có nghĩa là lưng.)

Lý Mẫn đứng sau Trịnh Ý Miên, nghiêng người về phía trước vỗ vỗ vào bả vai cô: "Cậu đang lẩm bẩm  gì vậy, lời tuyên thệ kết hôn sao?"

"

Trịnh Ý Miên nhăn mũi, còn chưa kịp đáp lại thì đám người đối diện đã bắt đầu cất tiếng hát:

Khi mái tóc em lướt qua đầu súng thép của tôi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!