Bữa tiệc liên hoan mừng tốt nghiệp ồn ào cứ thế qua đi, chẳng bao lâu sau, một mùa tựu trường đầy háo hức nữa lại tới.
Trịnh Ý Miên thu dọntúi lớn túi nhỏ hành lý xong, nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị đưa cô đến trường học của bố mẹ.
"Đại học W cách nhà chúng ta không xa lắm, bố mẹ không cần phải đưa con đi đâu, con có thể đi một mình được."
Lúc cô đặt chân đến đại học W, thì đã hơn một giờ chiều.
Đây là cũng thời gian nóng nhất của thành phố.
Trịnh Ý Miên mở cửa xe, rời khỏi hơi lạnh tỏa ra từ điều hòa quanh chiếc taxi.
Hơi nóng ngoài trời đột nhiên ập đến trong chớp mắt khiến cô suýt nữa thành thanh socola tan chảy trong cái nắng gay gắt.
Nhiệt độ lúc này đã chạm ngưỡng gần bốn mươi độ, mặt đường nóng bừng tựa như một lò bếp khổng lồ. Cách đó không xa, có người đang làm thí nghiệm kiểm tra nhiệt độ mặt đường bằng cách đập một quả trứng gà xuống, chỉ trong chốc lát, quả trứng đã đươc rán chín.
….
Người đập trứng kia có kiểu tóc đầu đinh, đang ngồi xổm cạnh bảng tên bắt mắt của đại học W, hắn xoa xoa mái tóc cụt lủn, phiền não mở miệng oán trách: "Sao giờ này rồi mà chị dâu vẫn còn chưa đến đây chứ?!"
"
Trịnh Ý Miên vô thức nhìn về phía hắn, một giây tiếp theo, người kia cũng quay sang nhìn cô.
Hắn đầu tiên là sửng sốt hai giây, rồi đột nhiên vỗ đùi một cái, nhanh chóng xúc quả trứng bị nắng rán chín ném vào thùng rác, lấy di động ra gọi điện cho ai đó. Sau khi nói chuyện một lúc với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lại tăng thêm mấy tông: "Cậu nói tôi là ai sao? Tôi là Triệu Viễn."
"
Trịnh Ý Miên đứa mắt nhìn theo bóng lưng gấp gáp lo lắng không yên của hắn.
Cô vô thức xoay người nhìn phía sau mình.
Không có ai cả.
"Chị dâu" trong miệng người nọ còn chưa đến, hắn ta cuống cuồng bỏ chạy như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì bị mình bắt gặp màn chiên trứng xấu hổ kia ư?
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, tay phải giơ chiếc ô khẽ nghiêng về phía trước chắn ánh nắng chiếu vào mắt mình, sau đó kéo vali hành lý đi vào trong trường.
Bánh xe vali lăn trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc không ngừng.
….
Hôm nay là ngày tân sinh viên đến báo danh, chỉ cần đi vào sâu bên trong sân trường chút nữa thì sẽ bắt gặp một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Triệu Viễn dùng tốc độ ánh sáng chạy về phía báo danh ký túc xá của khoa Thiết Kế và Nghệ thuật, thở hồng hộc thông báo: "Người tới rồi, sẽ đến ngay đây, chuẩn bị xong chưa?"
"
Mấy tân sinh viên vừa mới làm quen nhau đều bị dáng vẻ của hắn dọa cho hết hồn: "Cậu gào to như vậy làm gì?"
"
"Chuyện đại trọng," Triệu Viễn chỉ tay về đám đông đang ở phía xa xa, "Nó liên quan đến đại sự cả đờicủa Ngụ ca đấy, không kích động lỡ anh ấy độc thân suốt đời thì sao, cậu nói tớ không sốt ruột không gấp gáp sao được?"
"
Có người cười: "Lương Ngụ có thể độc thân suốt đời ư? Buồn cười chết mất, vừa rồi cậu không nhìn thấy có bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía này à?"
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!