Chương 10: (Vô Đề)

"Đã nói bao nhiêu lần rồi! Trong trường học cấm lửa! Cấm lửa! Không thấy xung quanh rất nhiều cây cối hoa cỏ sao, lỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?"

"

Dì quản lý ký túc lao tới phía đám đông, trong tay cầm bình chữa cháy, dập tắt toàn bộ số nến đang cháy đỏ rực.

"Mấy người trẻ tuổi các em, chơi gì mà hoa hòe lòe loẹt nhiều thế này? Nói thế nào đi chăng nữa cũng phải đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu chứ?" Bà dì ho khan một tiếng, "Sau này không được làm như vậy nữa!"

"

Tiêu Phong trợn tròn mắt, nhìn bà dì quản lý ký túc phá hủy thành quả mấy tiếng đồng hồ của mình chỉ trong chốc lát.

Mắt thấy bầu không khí đã biến mất, lúc này chính là thời điểm thích hợp để mở lời từ chối nhất.

Trịnh Ý Miên lùi về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu nhưng mà, trong khoảng thời gian sắp tới tôi chỉ muốn tập trung vào việc học hành, không có ý định yêu đương gì cả."

"

Những lời này chính là dầu cao Vạn Kim*, lúc nào cũng có thể dùng, từ sơ trung, cao trung lên đến đại học cô vẫn lấy lý do từ chối như vậy.

(*Dầu cao Vạn Kim hay còn được gọi là dầu cù là, dầu mát, là một loại dầu cao có xuất xứ từ Trung Quốc được làm từ bột parafin với tinh dầu bạc hà tạo thành dược liệu có dạng cao mỡ. Khi mọi người bị muỗi đốt, ngứa da hoặc bỏng nhẹ có thể dùng thuốc này để bôi lên, nó có tác dụng hoạt huyết tiêu sưng, giảm đau giảm ngứa, khi bị cảm lạnh nhức đầu cũng có thể sử dụng thuốc này.

Trong tiếng Hán hiện đại nó được suy rộng ra để miêu tả một người hoặc vật nào đó có thể được sử dụng ở nhiều chỗ, theo kiểu vạn năng, nó có thể là lời khen ngợi cũng có thể là lời mỉa mai chê giễu.)

Tiêu Phong nhìn cô: "Có phải là vì những ngọn nến đã bị dập tắt không? Nếu như cậu thích, tớ có thể ra ngoài…"

"

"Không phải."

" Trịnh Ý Miên nói, "Không liên quan đến những thứ này."

"

Tiêu Phong ngơ ngác trong chốc lát, một lúc lâu sau mới khô khốc mở miệng: "Được, tớ hiểu rồi."

"

Trịnh Ý Miên cười cười, nắm tay Lý Mẫn vòng qua người Tiêu Phong rồi đi vào đơn nguyên của các cô.

Lương Ngụ đứng trên lầu thu hết một màn này vào mắt.

Ngay sau đó, anh lập tức buông lỏng bả vai rộng lớn từ đầu đến giờ vẫn luôn căng cứng của mình, vô cùng vui vẻ mỉm cười nói: "Tôi đã sớm biết cô ấy sẽ không đồng ý mà."

"

Triệu Viễn chỉ dám oán thầm trong lòng: "… Vậy vừa rồi anh chạy nhanh như thế làm gì? Sốt ruột cuống cuồng đến mức chỉ còn thiếu vẽ tám chữ "Thần cản giết thần, phật cản giết phật" lên mặt nữa mà thôi."

"

Suy nghĩ một chút, hắn hỏi Lương Ngụ: "Ngộ nhỡ chị dâu…"

"

Hắn còn chưa nói ra giả thiết gì, ánh mắt sắc lẹm như dao của Lương Ngụ đã quét đến bên người mình: "Không thể nào."

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!