"Anh đại nghịch bất đạo đi ngược với đạo lý nhân sinh*, nhưng vì em mà bước vàocon đườngnề nếp."
"
(*Nguyên văn: Ly kinh bạn đạo -: Là một câu nói chỉ những người đi ngược với đạo lý bình thường, nổi loạn, không quan tâm đến những tư tưởng cổ hủ.)
….
Trịnh Ý Miên vừa bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn của lớp trưởng gửi vào group chat của lớp.
Trong tin nhắn thoại, lớp trưởng vẫn không ngừng nhắc nhở: "Tớ nhắc mọi ngườimột lần nữa, địa điểm liên hoan của chúng ta là ở Resort Hạc Tuyền, xuống tàu điện ngầm đi khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến, các cậu đừng có lạc đường đấy."
"
Đây là buổi liên hoan ăn mừng bọn bọ tốt nghiệp cao trung đồng thời cũng chúc mừng mọi người bước vào cuộc sống đại học hoàn toàn mới.
Đọc xong tin nhắn, Trịnh Ý Miên mở bản đồ ra, xem xét con đường mà APP đã chỉ dẫn, sau khi chắc chắn mình không đi nhầm, cô mới bước nhanh hơn, xuyên qua bầu không khí ngột ngạt buồn tẻ của đêm hè.
Thành phố W những ngày cuối tháng bảy vẫn nóng bức tựa như một lò lửa khổng lồ, thậm chí ngay cảvào buổi tối cũng có thể cảm nhận được cái oi nồng khó chịu của thời tiết.
Máy điều hòa không khí vẫn kiên trì phun hơi nóng ra ngoài, các cửa hàng dọc theo con phố đèn đuốc sáng choang, cửa chính đóng chặt không cho gió nóng từ bên ngoài tràn vào.
Trình Ý Miên nhanh chóng đi đến địa điểm đã hẹn, nhưng lúc ở bên ngoài con hẻm nhỏ, cô thoáng nghe được một tiếng khóc đứt quãng truyền ra.
"Cầu xin các anh, đừng… Đừng như vậy…"
"
Trịnh Ý Miên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, bước chân vô thức dừng lại, rón rén đi về phía đầu ngõ, mượn ánh đèn đường mờ nhạt nhìn vào trong.
Nam sinh đang khóc lóc cầu xin kia là Lý Thiên, một người bạn học cao trung với cô. Cậu ta bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ, đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, độc vãng độc lai, có lúc nói chuyện còn không rõ ràng rành mạch. Mặc dù cậu bạn này thoạt có vẻ ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu
- Cô nhớ trong một lần đi ra khỏi phòng làm việc của thầy giáo, chồng bài tập trong tay bị người ta đụng trúng, là Lý Thiên đã nhặt lên giúp cô.
Nhưng vì vẻ ngoài nhìn dễ bị bắt nạt cho nên một số người trong trường chuyên lấy chuyện ức hiếp cậu ấy làm thú vui cho riêng mình.
Tối hôm nay lại có nhiều lớp cùng tổ chức liên hoanở một địa điểm, dĩ nhiên sẽ khó mà không phải gặp những người của các lớp kia.
Lý Thiên đứng trước mặt hai nam sinh khác, lúc này tên cầm đầu đang lột chiếc áo khoác âu phục trên người cậu ấy xuống, không ngừng lắc lư qua lại: "Chà, hôm nay Thiên Thiên của chúng ta còn mặc cả âu phục nữa đấy, trang trọng thế này, cậu đang định đi đâu vậy?"
"
Một người khác đi lên đá Lý Thiên một cước: "Thế nào? Mày cho rằng chỉ cần ăn mặc sang trọng là có thể che giấu được sự ngu đần thiểu năng của mình ư?"
"
Lý Thiên rụt vai, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, chỉ có thể yếu ớt cầu xin: "Trả áo lại cho tớ được không?"
"
"Được cái con mẹ mày!"
" Có người thẳng chân đạp Lý Thiên ngã sóng soài trên mặt đất, "Mày có thể đứng dậy ra khỏi nơi này đã là tốt lắm rồi, còn mong tao để cho mày ăn mặc đẹp đẽ như vậy ư? Mày xứng sao? Tịch thu không trả lại!"
"
Lý Thiên lắc đầu, đứng dậy muốn cướp lại áo của mình: "Không được, các cậu không thể làm vậy được…"
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!