Chương 8: Tiểu Ngốc Nghếch Của Anh

Nhoáng cái, Tri Hiểu đã ở bệnh viện An Hòa làm việc được một tháng, cô nghiêm túc ghi chép lại mình đã thực hiện bao nhiêu phẫu thuật, cứu sống bao nhiêu người, nhìn những con số ngày càng nhiều hơn, trong lòng Tri Hiểu cũng vui vẻ.

Từ ngoài cửa sổ gió thổi vào mang theo hương vị mùa hè, tươi mát lại lẫn chút nóng bức, những ngày gần đây thời tiết đang nóng dần lên, bàn làm việc của Tri Hiểu sát cửa sổ, nắng có thể chiếu thẳng vào, đôi khi có chút khó chịu.

Hai ngày này Cố Hoài đều không ở đây, nghe nói là tham gia hoạt động nghiên cứu khoa học, cô không biết bị làm sao, thi thoảng sẽ nhớ tới anh, ngẩng đầu nhìn bàn làm việc của anh, rỗng tuếch, chỉ có một chồng văn kiện bày biện chỉnh tề.

Tri Hiểu ngây người một hồi lâu lại cúi đầu xem bệnh án, ánh mặt trời chói tới mức làm cô đau mắt, cô hơi hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên ánh sáng yếu đi, cô ngây ngốc một chút, trước mắt xuất hiện một bàn tay sạch sẽ tinh xảo, nhẹ nhàng thả một viên kẹo ở trên bàn.

Tri Hiểu ngẩng đầu, Cố Hoài đã đứng ở bên cạnh người cô, anh ngăn lại rất nhiều ánh nắng, in xuống trên mặt Tri Hiểu một cái bóng, bàn tay thon dài ôn nhu vuốt ve mặt Tri Hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, có nhớ tôi không?"

Tri Hiểu sau giây phút chưa phản ứng thì tiện đà lắc đầu nói: "Không có!"

Anh cong lưng tới gần mặt cô, ánh nắng lại lần nữa chiếu vào mắt cô, bàn tay Cố Hoài nhẹ nhàng che đôi mắt cô lại, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay anh, lại giống như cào ở trong lòng.

Tri Hiểu nghe thấy anh dịu dàng nói: "Tôi rất nhớ em.

"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Hứa Sơ Dương hô to: "Mở cửa, mở cửa! Cố Hoài, tôi có việc tìm cậu.

"

Tri Hiểu bắt đầu khẩn trương lên, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng Cố Hoài mỉm cười nhẹ nói: "Ha, tôi khóa cửa rồi, đừng lên tiếng, bằng không sẽ bị cậu ta nghe thấy.

"

Trên môi bỗng có xúc cảm âm ấm, Cố Hoài dịu dàng hôn Tri Hiểu, nóng bỏng ngậm lấy cánh môi cô, mới đầu là nhàn nhạt nhấm nháp, rồi sau đó liền dùng sức mút vào, nhân cơ hội làm loạn còn có đầu lưỡi anh, môi lưỡi dây dưa không thôi, Cố Hoài hô hấp nặng nề, hôn đến toàn thân cũng nóng lên, Tri Hiểu hoảng hốt cảm thấy Cố Hoài như muốn đem cô ăn vào trong bụng.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Hứa Sơ Dương ở ngoài cửa cười xấu xa: "Cố Hoài, cậu và bác sĩ Tri đóng cửa lại làm gì vậy?"

Lời này dẫn tới sự chú ý của mấy y tá đi ngang qua, đột nhiên cửa bị mở ra, Cố Hoài lẳng lặng nhìn đối phương: "Chuyện gì?"

Hứa Sơ Dương vọt vào phòng: "Mau nói, vừa rồi các cậu ở trong phòng làm cái gì?"

Anh ta thấy Tri Hiểu tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn có chút hồng, Hứa Sơ Dương bát quái: "Bác sĩ Tri, sao mặt cô đỏ vậy?"

Tri Hiểu chỉ chỉ ánh nắng: "Bị phơi!"

Hai người vừa nói mấy câu, Cố Hoài đã ôm một chồng văn kiện đi tới: "Bác sĩ Tri, chúng ta đổi vị trí.

"

Tri Hiểu đương nhiên biết Cố Hoài vì sao muốn cùng cô đổi vị trí, cô lắc đầu: "Không cần, tôi ở đây khá tốt.

"

Cố Hoài không khỏi phân trần, đẩy ghế dựa Tri Hiểu đang ngồi tới vị trí của anh, giống như vô tình chụp lên vai cô một cái: "Tôi thích phơi nắng.

"

Hứa Sơ Dương đột nhiên nhớ ra mục đích, kéo Cố Hoài vừa đi vừa nói chuyện: "Cái nghiên cứu khoa học kia bắt đầu rồi, tôi vốn là lại đây kêu cậu qua, thiếu chút nữa quên mất.

"

Cố Hoài rút tay về, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì tử tế nói, đừng lôi lôi kéo kéo.

"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!