Đầu đông mang đến cảm giác lạnh lẽo, đầu đường cuối phố đều trở nên yên tĩnh hơn, những chiếc xe vụt qua trên giao lộ rộng lớn tạo thành làn gió buốt, người qua đường kéo chặt áo khoác bước nhanh đi về.
Khi xe ngừng ở bên ngoài biệt thự Cố Ninh liền vội vàng đi lên đón, Cố Nho Sinh từ trên xe bước dưới cũng không liếc cô ta một cái, Cố Ninh thân mật nắm tay Mục Ngôn Uyển, nhỏ giọng hỏi thăm: "Ngôn Uyển, chuyến này hai người đi thế nào?"
Mục Ngôn Uyển nhìn thoáng qua Cố Nho Sinh đang trầm mặc, lại cúi đầu nhìn Cố Ninh đang nắm chặt tay mình, ra vẻ thất vọng lắc đầu: "Không thành công.
"
Thanh âm không lớn không nhỏ vừa đủ để Cố Nho Sinh nghe thấy, ông vốn tức giận về thái độ của Cố Hoài và Tri Hiểu, một đường trở về không nói lời nào, bây giờ Cố Ninh còn đâm vào họng súng, nếu không vì sao từ trước tới nay ông ta không bao giờ thích Cố Ninh?
Chính là bởi vì quá không thuận mắt!
Quả nhiên, Cố Nho Sinh quay đầu trừng mắt Cố Ninh một cái: "Cô còn ở chỗ này làm gì, trở về phòng cho tôi!"
Cố Ninh cảm thấy thật mất mặt, ngoan cố không chịu đi, Cố Nho Sinh nhất thời càng thêm tức giận: "Con còn không đi?"
Mục Ngôn Uyển gật đầu với cô ta, Cố Ninh không tình nguyện rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai người, Cố Nho Sinh gọi Mục Ngôn Uyển ngồi xuống: "Ngôn Uyển, ngại quá, bác nghĩ, cháu ưu tú như vậy, Cố Hoài sớm hay muộn sẽ thích cháu!"
"Không cần đâu bác, người Cố Hoài thích không phải cháu, bác hôm nay chắc cũng thấy rõ rồi chứ ạ.
Chúng ta vẫn là đừng làm khó người khác nữa.
"
Cố Nho Sinh bật cười: "Làm khó người khác? Chẳng lẽ cháu không hy vọng Mục gia các cháu ở thương giới này được nâng cao một bước?"
Mục Ngôn Uyển gật đầu: "Đó là tất nhiên, nhưng tình huống Mục gia bây giờ đã đỡ hơn, cháu đang từ từ quen thuộc với công ty, bất luận xảy ra cái gì cháu cũng sẽ đồng lòng với cha mẹ, đồng lòng với công ty, nhưng phá hỏng tình cảm của người khác, chuyện này cháu không muốn làm, bác nếu có hứng thú thì có thể tìm người khác.
"
"Làm càn!", ông xụ mặt: "Cháu nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Vậy cháu với cô Tri Hiểu kia có gì khác nhau?".
Xin hãy đọc truyện tại
-- tru mtruyen.
Khác biệt giữ bọn họ quá lớn, Tri Hiểu sống bình yên hơn cô, có lẽ là do tâm tình, cô rất thưởng thức người như Tri Hiểu, rất muốn cùng cô ấy quen biết, nhưng bị cự tuyệt cũng là chuyện trong dự kiến.
Mục Ngôn Uyển đứng dậy: "Bác, nếu không có gì thì cháu về trước, lần sau có cái gì về Cố Hoài và Tri Hiểu bác không cần báo cho cháu đâu, vẫn là câu nói kia, Ngôn Uyển dù sao chỉ là người mới, mong bác chỉ bảo nhiều hơn!"
Cố Nho Sinh nhắm mắt lại không để ý, một tiểu bối mà sống còn thấu đáo nhân tình hơn ông, giống như là ông đã quá cổ hủ trong chuyện này, ông không thích chuyện mọi thứ vượt qua khỏi tầm tay của mình.
Cố Ninh từ con đường nhỏ đi xuyên qua hậu hoa viên, trên đường gặp hầu gái khom lưng với mình cô ta căn bản không để ý tới, lập tức tiến vào phòng Tần Hải Lan, bà đang ngắm bộ móng tay mới làm của mình, bộ dáng vô cùng phúc hậu.
Thấy Cố Ninh nổi giận đùng đùng ngồi ở một bên, bà tâm tình tốt hỏi: "Làm sao vậy? Ai lại trêu chọc con?"
"Trừ Cố Hoài và Tri Hiểu còn có thể là ai!"
"
Cố Ninh nhìn bên ngoài, không có ai, cô ta tới gần Tần Hải Lan nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ, Cố Nho Sinh rốt cuộc khi nào mới chết?"
Tần Hải Lan nhăn mày: "Câm miệng!"
Cố Ninh lẩm bẩm: "Bây giờ không có ai…"
"Mẹ nói con câm miệng có nghe thấy không!"
Để tránh có người nghe được! Tần Hải Lan khẩn trương mở cửa nhìn xung quanh, xác nhận thật sự không ai mới yên lòng: "Ở trong cái nhà này, không cho con nhắc lại chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!