Chương 33: Uống Thuốc Và Bị Ăn

Tô Minh Hòa đã rất lâu không gọi điện cho Quý Minh Y, cho nên khi bà nhận được cuộc điện thoại của ông ta thì rất ngạc nhiên.

Trong điện thoại, giọng người đàn ông có chút không vui: "Bà đi quản con trai của mình tốt một chút!"

Cố Hoài?

Quý Minh Y hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Sinh nhật Cố Ninh bà không đi, thứ nhất là không muốn thấy Cố Nho Sinh cùng tình nhân lão ta, thứ hai là càng không muốn nhìn thấy Tô Minh Hòa với Phương Tư Lâm gắn bó keo sơn, bà bị kẹp ở giữa bốn người này, sẽ cảm thấy có chút thở không nổi.

Trong điện thoại im lặng một lát, giọng Tô Minh Hòa nghe không ra cảm xúc: "Tô Dập bị nó đánh một trận, bây giờ còn nằm ở bệnh viện.

"

Có lẽ là hiểu Cố Hoài sẽ không vô cớ làm như vậy, hoặc có lẽ là nội tâm bà còn có một ít tấm lòng người mẹ, giọng bà không hề chút nhu hòa, còn mang theo điểm lãnh đạm: "Cố Hoài sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là con trai ông làm chuyện sai trái!"

"Cho nên, bà đây là đang chống đối tôi?"

Quý Minh Y ấn đầu thuốc xuống gạt tàn, thở ra một hơi khói: "Đúng vậy!"

"Vì một đứa con còn không thèm nhận mẹ kia?", Tô Minh Hòa có chút châm chọc, những lời này như dao sắc đâm vào lòng bà, đây vẫn luôn là nỗi đau của Quý Minh Y.

Bà lập tức trở nên tức giận: "Tô Minh Hòa, ông có cái tư cách gì đánh giá tôi như vậy? Tôi biến thành như vậy còn không đều là bởi vì ông sao!"

"Đây đều là bà tự làm tự chịu!"

Điện thoại bị ngắt, Quý Minh Y thất thần nhìn chằm chằm màn hình đã tắt sáng, bên trên phản chiếu một gương mặt mĩ lệ nhưng tiều tụy, bà nâng tay nhẹ nhàng sờ mặt mình, thất thần nỉ non: "Tôi đều là vì ông mới biến thành như vậy.

"

Đều là vì Tô Minh Hòa, bà mới bất hoà với Cố Nho Sinh, làm ông ta thà chết cũng không muốn ở cùng bà, đều là bởi vì Tô Minh Hòa, bà mới thành thế che lấp hành vi phạm tội của lão ta.

Đêm khuya, trong giấc mơ bà sẽ thấy bạn thân mình người đầy máu đứng ở trước giường, thê lương trách cứ bà vì sao phải làm như vậy?

Bà tỉnh dậy từ ác mộng, vội vã gọi điện cho Tô Minh Hòa.

Mới đầu, đối phương còn ôn nhu an ủi bà, tiếp theo là không kiên nhẫn, cuối cùng, lão ta căn bản không thèm tiếp điện thoại của bà.

Rõ ràng bà làm hết thảy đều là vì lão ta, những lão ta đến bây giờ vẫn không chút cảm kích.

Quý Minh Y lại châm một điếu thuốc, hướng vào màn đêm nhẹ nhàng nói: "Ông bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!"Bản tin trên TV đã thông báo, dự đoán mùa đông năm nay sẽ đến sớm hơn, Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, hình như đã phủ một tầng sương, tưởng chừng lúc nào cũng có thể kết thành băng lạnh!

Còn mấy ngày nữa mới lập đông nhưng nhiệt độ đã giảm mạnh, Cố Hoài đem cháo đặt ở trước mặt cô, bế cô đặt trong lòng mình.

Miệng cô còn đang ngậm nhiệt kế, Cố Hoài lấy ra nhìn một chút, cau mày nhìn cô: "Hơi sốt rồi!"

Khi giao mùa rất dễ cảm mạo, hôm nay sáng sớm chỉ là có chút choáng đầu nhưng anh lại khẩn trương quá mức, luống cuống tìm nhiệt kế đưa cho cô, dùng chăn bọc cô lại để cô ngồi trên sô pha xem TV.

Tri Hiểu nhìn qua bát cháo thịt trước mặt, Cố Hoài lập tức hiểu ý, múc một muỗng đặt ở bên miệng thổi nguội bớt mới đút cho cô ăn: "Ăn cái này rồi uống thuốc.

"

Cố Hoài nấu rất ngon, còn quen khẩu vị của cô, bất luận làm cái gì cũng hợp ý Tri Hiểu, một chén cháo xuống bụng, Cố Hoài bế cô về giường.

Cô được bọc như một con nhộng, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh cởi quần áo làm gì?"

Cố Hoài kéo dây lưng xuống: "Ra mồ hôi thì tốt rồi.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!