Trời vẫn còn khá nóng nhưng gió đã mát mẻ hơn rất nhiều, mây đen bỗng nhiên tụ lại, có vẻ sắp mưa rồi, trong một góc truyền đến tiếng Cố Ninh khụt khịt khẽ khàng, Tri Hiểu vừa mới cho cô ta một bài học, tuy rằng trong lòng khuất nhục nhưng lại sợ Tri Hiểu xông tới đánh cho nên nỗ lực đè thấp tiếng khóc của mình, làm giảm sự tồn tại của mình.
Cô ta và Kiều Vi quen nhau tại yến hội, bởi vì hợp nhau nên trở thành bạn bè, lần này ra tay hỗ trợ cũng là vì muốn Kiều Vi ngoan ngoãn làm chân chạy vặt cho mình, ngàn vạn không nghĩ tới Tri Hiểu thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, mà đánh nhau lên lại chẳng nhường ai, ngay cả Cố Hoài cũng kinh ngạc.
Tri Hiểu từ trên người Kiều Vi đứng lên, lạnh lùng liếc mắt một cái, từ trong túi xách của cô ta và Cố Ninh lấy ra hai cái danh thiếp: "Tiền thuốc men của chị, tôi sẽ báo cho hai cô, nếu chị tôi bị để lại di chứng gì, tôi sẽ không buông tha cho hai cô đâu.
"
"Cô nói cái gì?", Kiều Vi không thể tin tưởng nhìn Tri Hiểu, bọn họ bị đánh một trận rồi còn phải trả tiền thuốc men?
Tri Hiểu nhíu nhíu mày: "Không nghe rõ?"
Cố Ninh gục đầu xuống, hận ý trong mắt như một mũi nhọn khiếp người, tay giấu ở trong lòng đã nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay ứa máu, cô ta không cảm thấy đau, vũ nhục giờ phút này làm nhân sinh nhàm chán của cô ta cuối cùng có chút điểm nhấn, cô ta nhất định sẽ nhớ kỹ!
Đám Kiều Vi ngập ngừng, chậm rãi trả lời: "Nghe… nghe rõ rồi.
"
Bởi vì lo lắng cho thương thế Tri An, Tri Hiểu lập tức chạy tới bệnh viện, Cố Hoài nhìn Tri Hiểu ngồi ở ghế lại phụ, hình ảnh lúc cô đánh người như hiện lên trước mắt.
Khuôn mặt nhỏ kiều mỹ tuy rằng tràn đầy bình tĩnh, xuống tay lại tàn nhẫn, ánh mắt ôn hòa ngày thường cũng trở nên tàn nhẫn, thật sự giống con mèo nhỏ xù lông.
Tri Hiểu buông tóc, cầm lấy nước trên xe uống, dư quang thoáng liếc qua Cố Hoài đang nhìn chằm chằm cô nhưng lại không nói lời nào, cô nghiêng đầu hỏi anh: "Anh nhìn cái gì?"
Cố Hoài cong môi: "Hôm nay anh mới biết, Hiểu Hiểu của anh còn có một mặt này.
"
Tri Hiểu cũng là lần đầu tiên đánh nhau, nếu không phải quá giận, đa số thời điểm cô luôn rất hiền hoà, tất nhiên sẽ không thương tổn người khác.
Chỉ là người nhà luôn là giới hạn của cô, cô cái gì cũng không có, không thể làm gì cho họ, cho nên bất luận sẽ có cái hậu quả gì cô cũng muốn thay Tri An xả cục tức này, nhưng bây giờ nhớ lại thật ra có chút xấu hổ: "Vừa nãy có phải em hung dữ lắm không?"
Cố Hoài nắm lấy tay cô, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô: "Không có, anh rất thích.
"
Đến bệnh viện, Tri Hiểu vội vã đi tới phòng bệnh Tri An, chị ấy còn đang hôn mê, Hứa Sơ Dương nói: "Xương đùi gãy, cột sống cũng bị thương, cần tĩnh dưỡng.
"
Tri Hiểu vội vàng hỏi: "Có để lại di chứng không?"
"Khó nói, phải xem cô ấy hồi phục thế nào.
"
Chính lúc này, TV trong phòng bệnh đột nhiên đưa lên một tin tức, y tá nhìn một lát rồi bỗng nhiên che miệng lại: "Trời ạ, cô gái đánh người này là bác sĩ Tri sao!?"
Y tá bên cạnh xúm lại: "Ôi trời, bác sĩ Tri lại biết đánh nhau!"
"Bác sĩ Tri thật là lợi hại!"
"Người bị đánh kia là Kiều Vi thì phải! Một người khác là ai?"
Diệp Đàn cầm di động chạy vào phòng bệnh của Tri An, đem điện thoại đặt ở trước mặt Tri Hiểu: "Đừng nói với tôi đây là cô đó!"
Tri Hiểu nhăn mày: "Là tôi, nhưng sao lại lên tin tức?"
Trên video chỉ có Tri Hiểu cùng đám Kiều Vi, chỗ Cố Hoài và bảo tiêu đánh nhau không có đưa vào, đây hẳn là vì cố tình xây dựng hình tượng Tri Hiểu kiêu ngạo ương ngạnh, cho dù chụp được Cố Hoài thì truyền thông cũng chẳng dám thả ra, Thắng Hoa không phải muốn đùa là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!