Công việc ở bệnh viện luôn theo trình tự, giống như mỗi ngày đều lặp lại cùng một quá trình, ở chỗ này, bạn không cần nghĩ quá nhiều thứ, bận rộn sẽ làm bạn tạm quên đi chúng, cái chết sẽ làm bạn bỏ qua hết thảy.
Gần đây những ca phẫu thuật khẩn cấp càng ngày càng nhiều, các bác sĩ đều vội không kịp thở, đặc biệt là Tri Hiểu, cô như là không biết mỏi mệt tiến hành hàng bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ.
Khi từ phòng mổ đi vào phòng thay quần áo, khó tránh khỏi sẽ có người tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ là nội dung từ đầu tới đuôi chỉ có Tri Hiểu và Cố Hoài.
"Bác sĩ Cố với bác sĩ Tri rốt cuộc có quan hệ gì? Ngày đó lúc bác sĩ Tri hiến máu cứu người, bác sĩ Cố là người đầu tiên phản đối.
"
"Bác sĩ Cố tốt như vậy, quan tâm đồng nghiệp là đương nhiên thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.
"
"Nhưng tôi nhìn thấy lại không phải vậy, bác sĩ Cố như là thích bác sĩ Tri vậy.
"
Nghe thế, tay Tri Hiểu đang mặc quần áo hơi hơi dừng lại, trong đầu chợt nghĩ về buổi chiều ngày hôm qua, lời Cố Hoài nói vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.
"Tôi yêu em, rất yêu em.
"
Mặt cô đỏ lên, cách vách lại truyền đến thanh âm: "Không thể nào, bác sĩ Cố sao có thể thích cô ấy, nhất định là bác sĩ Tri thích bác sĩ Cố, cô không nghe nói sao? Bác sĩ Tri đang điên cuồng theo đuổi bác sĩ Cố, nhưng bác sĩ Cố đối với cô ấy lại chỉ quan tâm bình thường thôi.
"
Lúc hai y tá kia đi ra ngoài, nhìn thấy Tri Hiểu ở cửa, cô mới vừa làm xong phẫu thuật, trên mặt đầy mồ hôi, dựa vào trên tường uống nước, chai nước khoáng trong tay bị cô bóp tới biến dạng.
Y tá liếc nhau, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng: "Tri… bác sĩ Tri…"
Tri Hiểu phanh một tiếng đem cái chai đặt lên bàn, buộc lại tóc gọn gàng, nhàn nhạt nhìn qua: "Mới vừa làm xong phẫu thuật, rất mệt, cho nên tâm tình cũng không tốt lắm, không có việc gì thì đừng để tôi nhìn thấy nữa.
"
Cô xoay người, cái chai trên bàn đột nhiên bị cô ném vào thùng rác, thanh âm có chút lớn, y tá rụt rụt cổ, một trước một sau đi ra ngoài: "Làm sao bây giờ, bác sĩ Tri hình như giận rồi.
"
"Cô ấy chột dạ!"
Đi ngang qua một góc khuất, Tri Hiểu liếc mắt liền thấy Cố Hoài, anh dựa vào ven tường, sau lưng là vách tường màu trắng.
Mấy cành cây bên ngoài đang muốn với vào trong cửa sổ, ánh mặt trời chiếu qua tán cây.
Cố Hoài giơ tay, những tia nắng đó như xuyên qua bàn tay anh, in bóng xuống mặt đất, yên lặng vây quanh dưới chân anh.
Đang lúc ngây ngốc, Cố Hoài ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt ấm áp như ánh mặt trời, ẩn chứa cả sự ôn nhu, anh nhẹ nhàng vẫy tay: "Ngẩn người làm gì, lại đây!"
Tri Hiểu lấy lại tinh thần, xoay người tiếp tục đi: "Bác sĩ Cố, tôi vẫn còn việc chưa xong.
"
Cố Hoài nhìn cô, ánh mắt dần dần ảm đạm: "Hiểu Hiểu, tôi chờ em rất lâu.
"
Tri Hiểu xoay người đi tới chỗ anh, đứng cách anh một bước chân, cô từ trong túi móc ra một viên kẹo cho anh: "Tôi nghe nói anh chút nữa sẽ có một ca phẫu thuật lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!